Mật Nương vẫn đứng tại chỗ, đối mặt với khí thế sừng sững như một bức tường thành của Nghiêm Long Châu, ngay lúc này, sự kích động vừa mới nổi dậy của nàng cũng đã tan thành mây khói.
"Chàng, chàng muốn nói gì."
Nghiêm Long Châu nhìn vào Trần lão hán đang đứng ngây ngốc ở phía sau, đối phương như bừng tỉnh: "Ái chà ái chà! Ta quên nói với cha con một chuyện rồi, ta ra ngoài một chút!"
Trần lão hán miễn cưỡng tìm đại một cái cớ, sau đó nhấc chân rời đi, trước khi đi còn không quên kéo theo Trần Du Tiền đang hiếu kỳ. Lúc đầu Trần Du Tiền không chịu, nhưng vẫn cứ như thế mà bị cha mình bế lên, có muốn dẫy dụa cũng không được, sau đó cửa nhà đã đóng lại, bên trong sân liền trở nên yên tĩnh.
Nghiêm Long Châu mở miệng, vốn định vào nhà rồi nói, nhưng sau khi xem xét, thấy trong sân chỉ còn lại hai người họ, nếu vào nhà nói cũng vậy, nên nói thẳng: "Ta sẽ nói một cách thật ngắn gọn nhé ."
"Chàng nói đi."
Nghiêm Long Châu: "Hồi trưa, lúc ta giúp thúc thúc làm việc, có tên nào đó cứ đến ăn nói lảm nhảm, nên hôm khác ta sẽ xử lý hắn, nàng cứ yên tâm."
Mật Nương yên lặng lắng nghe, sau khi kết thúc lời này Nghiêm Long Châu lại chẳng nói thêm lời nào nữa, nàng cũng trầm lặng một hồi mới hoàn hồn trở lại.
Mật Nương vô cùng ngạc nhiên: "….. Chàng chỉ định nói mấy lời này thôi sao?"
Nghiêm Long Châu: "Ừm."
Mật Nương mơ hồ: "Chàng xử lý hắn ta làm gì… đừng quan tâm đến là được rồi."
Lúc này, Nghiêm Long Châu mới bắt đầu suy nghĩ sâu xa rồi nhìn nàng: "Dù cho hắn có nói tới kẻ nào ta cũng không quan tâm, nhưng một khi đã nói xấu thê tử của ta, ta không chỉ sẽ xử lý, mà còn phải đánh một trận cho hắn ta nhớ đời nữa."
Mật Nương sững sờ, hai má lập tức đỏ ửng.
"Chàng, chàng ăn nói sằn bậy gì thế."
Nghiêm Long Châu bình thản nhưng rất tự nhiên mà giải thích: "Ta nói là nếu như, Mật Nương, cái đó chỉ mang tính chất có thể thôi."
Đôi gò má của Mật Nương bỗng nhiên nóng bừng lên, nàng lập tức xoay người và đưa lưng về phía hắn, thế nhưng tầm mắt của Nghiêm Long Châu vẫn cứ nhìn chằm vào tấm lưng nàng, hai người lại tiếp tục im lặng thêm một lần nữa, Mật Nương đang cắn răng để cố gắng im lặng.
Lời nói này của Nghiêm Long Châu là có ý gì vậy…
Đại não của Mật Nương chuyển động rất nhanh, sau khi trầm lặng, có lẽ nàng cũng đã hiểu.
Có phải Nghiêm Long Châu muốn nói rằng bản thân không để tâm và cũng đã đồng ý mối hôn sự này.
Mật Nương nắm chặt lòng bàn tay lại, hiện tại, trong đầu của nàng cũng đã rõ.
Người ở đằng sau vẫn còn ở đó, nhưng lại chẳng nói gì, cuối cùng Mật Nương cũng mở lời, giọng nói rất điềm tĩnh: "Nghiêm đại ca ca, hoàn cảnh gia đình ta chàng cũng đã thấy rõ rồi, nương ta mất sớm, tuy cha ta không có bản lĩnh quá lớn, nhưng ông ấy chưa từng đối xử tệ với ta một ngày nào, nếu ta đã chấp nhận đồng ý, cho dù bọn họ có định sẵn hôn ước từ trước thì cũng chẳng sao, nhưng ta đã từ chối rồi, lúc trước khi bà mối họ Cát đến đây, ta nói rằng sẽ tìm người nào đó để đến nhà ở rể, điều đó cũng là sự thật."
Lỗ tai của Nghiêm Long Châu giật giật.
Mật Nương tiếp tục nói: "Chàng là người tốt, nên ta cũng không muốn nhắc đến chuyện nhà Liễu gia đó nữa, nhưng nếu chàng thực sự không để tâm, vậy chàng đã nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của ta chưa? Chàng có chấp nhận hay không, Nghiêm bá bá có thể đồng ý hay không, nếu hai người đã nghĩ kĩ hết rồi thì chúng ta mới có thể nói đến chuyện tiếp theo…"
Mật Nương còn chưa dứt lời, Nghiêm Long Châu đột nhiên đáp: "Căn nhà của ta cũng bị sụp đổ rồi."
Lòng ngực của Mật Nương chuyển động: "….Thì sao?"
"Cho nên…"
Lời nói của Nghiêm Long Châu đã bị một trận la hét rõ rành rạnh cắt đứt, trước căn nhà nhỏ của Trần gia có trồng một ít hoa, còn có một vài chiếc chậu gốm bị vỡ, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, trước nhà cứ vang lên tiếng đập cửa, rồi tiếng chậu gốm bị vỡ, sau đó lại là tiếng người bị vấp té, có cả tiếng kêu của Vượng Tài nữa.
Mật Nương và Nghiêm Long Châu đều sửng sốt, vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn thấy Trần lão hán và Nghiêm lão đầu đang bị ngã sõng xoài ở trên đất, mấy chậu hoa cũng bị đổ vỡ, còn Vượng Tài vừa sủa gâu gâu vừa chạy xung quanh.
"Cha!"
Mật Nương ngây ngốc, vội vàng chạy đến đỡ người dậy, còn Nghiêm Long Châu lại khá im lặng mà nhìn cha mình, sau đó cũng bước đến mà chìa tay ra.
Hai lão đầu cực kỳ lúng túng: "Aizzz, sao cái chậu cây này lại nằm ở đây chứ, già cả nên thị lức cũng kém đi nhiều, không cẩn thận một chút thôi đã vấp phải."
"Phải, phải đó…"
Một người tìm lý do một người đáp ứng, ấy thế mà lại phối hợp rất ăn ý với nhau.
Căn bản, Nghiêm Long Châu không muốn vạch trần, đôi gò má của Mật Nương cũng đã đỏ ửng lên, sau khi xác định không bị gì to tát, nàng cũng không ở lại lâu thêm nữa mà xoay người đi vào nhà.
Hai cha con Nghiêm gia quá lúng túng nên cứ ngồi ở đó một hồi lâu, sau đó cũng thật sự rời đi.
Mật Nương ở một mình trong gian phòng để bình ổn tâm tình của bản thân lại.
Không lâu sau, Trần lão hán lại đi vào.
"Cha, người đừng nói gì hết, cứ để con bình ổn lại trước đã."
Câu nói này của Mật Nương đã cắt ngang lời của Trần lão hán lại, còn Trần lão hán đã bị chặn họng nên vội vàng xoa xoa tay.
Ông vốn không phải là nương, tâm tư của con gái ông cũng không thể hiểu hết được, nên chỉ có thể lo lắng mà đi loanh quanh ngoài sân.
Aizz ———
Ông chắc chắn đã nghe thấy những lời vừa nảy mà họ nói chuyện với nhau, lúc đầu vẫn đang cực kỳ đắc chí, nhưng khi nghe thấy tiếng người đi đến, Trần lão hán liền giật mình nên không đứng vững, sau đó Nghiêm lão đầu túm lấy ông, rồi cả hai người lần lượt té xuống đất, làm vỡ chậu hoa.
———
Bên kia, hai cha con Nghiêm gia cũng đang quay trở về.
Nghiêm lão đầu liếc nhìn con trai mình mấy lần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Nghiêm Long Châu: "Cha muốn gì cứ nói thẳng."
Nghiêm lão đầu: "Cha muốn khuyên con, làm người đừng quá cứng nhắc bảo thủ, cha đã là một lão già rồi, Nghiêm gia cũng chẳng có gia sản gì cả, nếu con đã thích Mật Nương, cha cũng không cần quan tâm đến những quy củ lung tung đấy đâu, Nghiêm gia của chúng ta vốn là dân săn sống biệt lập ở sâu trong núi, mấy năm trước, vì để tá túc lại nơi đây, gia gia của con cũng đã tốn rất nhiều sức lực, Thạch Đầu thôn đó cũng không phải là một địa đoạn tốt, nhưng vẫn có thể sống ở nơi đây, cha và Trần thúc thúc của con vẫn được xem là khá hợp nhau, mà con cũng tuyệt đối đừng bắt chước những tên nam nhân thối tha ở ngoài kia, mấy kẻ đó chẳng có chút bản lĩnh lại còn…."
"Cha chỉ muốn nói những lời này thôi sao?" Nghiêm Long Châu đã cắt đứt bài diễn thuyết sâu sắc của cha mình: "Cha nghĩ quá nhiều rồi đấy."
Nghiêm lão đầu: "…là ý gì?"
Nghiêm Long Châu: "Bây giờ, Nghiêm gia chúng ta không còn nhà cửa, nhưng vẫn có thể ăn có thể uống, con làm trụ cột gia đình đã quá cực khổ rồi, nếu Mật Nương không ghét bỏ con, ngày mai con sẽ đến nhà, cha mau nghĩ thêm cách gì đó đi."
Nói xong, Nghiêm Long Châu liền nhanh chóng vụt đi, để lại Nghiêm lão đầu cứ đứng ngây ngẩn tại ở chỗ rất lâu.
Sau khi hoàn hồn trở lại, Nghiêm lão đầu đột nhiên nở nụ cười mà mắng một câu: "Đồ cái thứ không đoan chính! Có thê tử rồi là quên luôn cha mình!"
————
Bên phía Trần gia, nỗi bâng khuâng của bọn họ cũng không kéo dài quá lâu, buổi trưa, bà mối họ Cát lại đến cửa.
"Ái chà! Hai nhà các người thực sự có duyên phận mà!"
Bà mối họ Cát mệt đến mức thở hồng hộc, bà ấy chưa từng dạm hỏi giúp ai mà loằng ngoằng như thế này, hôm nay bà ấy đến Thạch Đầu thôn, đi được nửa đường mới hay tin nơi đó bị sạt lở, còn nghe ngóng được rằng hai cha con Nghiêm gia đã sớm chạy đến Đào Hoa thôn, nên bà ấy mới vội vàng đi đến đây.
Trần lão hán nhìn thấy bà ấy, ông giống như thể đã tìm được cứu tinh, nên cũng nhanh chóng bưng nước pha trà.
Bà mối họ Cát bất đắc dĩ nói: "Nói xem, hai cha con Nghiêm gia đó thật kỳ quặc, họ tìm ta bảo làm mối, nhưng trước đó, con trai của ông ấy đã biết mặt người ta! Ha ha ha, có lẽ là ta làm việc hơi chậm trễ, nếu truyền ra ngoài sẽ là trò hề cho người khác mất!"
Tiếng cười sang sảng của bà mối họ Cát cũng đã dẫn lối cho Mật Nương đi ra, Trần lão hán cười nói: "Bà vất vả rồi, cứ chạy trước chạy sau, nhà bọn ta cũng không ngờ đến thiên ý này…."
"Là thiên ý, nhưng hơn hết vẫn là duyên phận!" Sau khi nhìn thấy Mật Nương, nụ cười của bà mối họ Cát càng rực rỡ hơn, vội vàng đi đến kéo tay nàng: "Cô nương tốt, con suy nghĩ như thế nào rồi? Mau nói cho ta biết đi, chuyện đã như thế, con cũng sẽ đồng ý chứ!"
Mật Nương nhìn bà ấy, sau đó lại nhìn cha và tiểu đệ của mình, ba cặp mắt đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, à không, phải là bốn cặp mắt, vì bên dưới chân vẫn còn một chú chó nhỏ nữa.
Cũng không biết Vượng Tài đang nhìn cái gì, Mật Nương nở nụ cười với nó: "Mày đang nhìn cái gì vậy?!"
"Gâu.." Vượng Tài chuyển động.
Mật Nương cười, trong lòng của tất cả mọi người liền nhẹ nhõm.
Một lát sau, Mật Nương hình như đã hạ quyết tâm, nói: "Đại nương, người đến nhà hỏi chàng ấy có chịu đến ở rể hay không đã, không phải hiện giờ họ đã không còn nhà cửa nữa sao, cuộc sống cũng khá khó khăn, nếu chàng ấy đã cam tâm tình nguyện, vậy con cũng thế."
Mật Nương nói xong, bà một họ Cát liền ngơ ngác.
"Đến ở rể sao?"
Mật Nương: "Dạ vâng, Đại nương nghĩ thế nào?"
Trần lão hán muốn nói gì đó, nhưng bà mối họ Cát đã mở miệng trước: "Thực ra cũng không phải không được! Thạch Đầu thôn là một vùng đất nghèo nàn, nhà họ chẳng có lấy một thửa ruộng nào, hiện giờ nhà cũng không còn, nếu con gả qua đó cũng không phải là một chuyện tốt! Nhưng đến nhà ở rể cũng khá ổn, hai nhà có thể cùng nhau chung sống, cũng không cần quan tâm đến những kẻ khác đâu! Con nghĩ xem Đại nương nói vậy có đúng không?"
Mật Nương quả thực rất kinh ngạc.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao tiếng tăm của bà mối họ Cát này lại vang danh như vậy.
Không phải người bình thường nào cũng có được tầm nhìn và quan điểm như thế.
Mật Nương nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Vâng, bên phía con cũng chẳng biết gì, mọi chuyện đều trông cậy vào Đại nương nhé."
"Được được được, để ta đi."
Trước khi bà mối họ Cát rời đi, Trần lão hán bảo dù như thế nào cũng phải nhét kẹo đậu phộng cho bà ấy, bà mối họ Cát cười rồi nhận lấy, khi bước ra khỏi Trần gia, bà mối họ Cát lại tự mình mỉm cười.
Thực sự là một mối lương duyên kỳ diệu, bây giờ bà ấy sẽ đi đến đàn trai, rốt cuộc đây là làm mai hay chính là lương duyên tiền định.
Thật buồn cười.
Sau khi bà mối họ Cát rời đi, Trần lão hán cũng bắt đầu hỏi đến vấn đề mà mình thắc mắc: "Mật Nương à, sao nhất định người ta phải đến nhà mình ở rể chứ?"
Mật Nương: "Không phải trước đây con đã nói rồi sao, con phải tuyển chàng rể."
Trần lão hán: "Cha tưởng con nói đùa, dẫu sao điều kiện của gia đình chúng ta cũng…."
Mật Nương không ngẩng đầu mà tiếp tục may miếng đệm giày: "Với tình hình hiện tại, họ có thể đi đâu được nữa chứ? Nếu đã quyết định sẽ sống cùng nhau, họ không chê trách con, con cũng sẽ không chê trách họ, nên dù có ở nhà ai cũng sẽ khác biệt sao? Vả lại, việc họ không còn nhà cửa cũng là sự thật, thêm nữa là nếu con đã nhắc đến việc đến nhà ở rể mà chàng ấy lại không chấp nhận, điều đó cũng cho thấy rõ rằng chàng ấy cũng giống hệt như những nam nhân khác, giờ nói cho dễ nghe cũng chính là đến khi con thực sự gả qua đó rồi, chàng ấy lại không cho con quay về thăm cha và Du Tiền, vậy phải làm sao?"
Trần lão hán thở dài: "Cha thấy Nghiêm gia khá được đấy, không giống như loại người đó đâu."
Nhưng nghèo cũng là thật.
Suy nghĩ một hồi ông cũng hiểu được tâm tư của con gái mình: "Cũng được, bây giờ có cho con qua nhà đó cha cũng không yên tâm, nghe nói Thạch Đầu thôn đang rất nguy hiểm, Đào Hoa thôn của chúng ta vẫn an toàn hơn."
Mật Nương cảm thấy Đào Hoa thôn chẳng có gì tốt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi cả hai nhà ở cùng nhau lúc nào cũng sẽ tốt hơn một nhà, dù nghèo thì có sao? Mấy năm trước đói kém cũng không chết được, nên bây giờ có thể đói đến chết được hay sao?
Nàng không tin.
Chỉ cần Nghiêm Long Châu cam tâm tình nguyện mà đồng ý, cả nhà bọn họ sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp cùng với nhau.
Rồi một ngày nào đó, ruộng đất, thóc gạo, ngân lượng, cái gì mà người ta có, Trần Mật Nương nàng cũng sẽ có.
[Tác giả có lời muốn nói]
Đêm đó Đại Long đã muốn trèo tường: Chọn ngày cũng không bằng liều lĩnh, ta đồng ý.