Trong noãn các vô cùng an tĩnh, Tiêu Nhạc Chiêu không giữ người ở lại hầu hạ, trong phòng chỉ có tiếng nước chảy linh hoạt khi thân thể nàng khẽ động. Nàng gối lên gối lụa bên cạnh bồn tắm, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nước nóng ẩm nhuộm thành một mảnh đỏ nhạt, hai gò má ướt sũng làm nổi bật hai mắt trong suốt lấp lánh, nhưng nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra đôi mắt kia có tia hoảng hốt, hư hư ngóng nhìn giữa không trung.
Đại khái là cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật, trong đầu nàng còn chợt lóe pháo hoa nổ tung khi Khương Thanh Hành cười nói vui vẻ nói ra tên họ.
Bộ dáng kia......
Quả nhiên là khiến người ta phiền lòng.
Tiêu Nhạc Chiêu phút chốc nhắm mắt, lông mày nhíu chặt lộ ra tâm tình nàng lúc này.
Không còn tâm trạng tắm rửa dưỡng thần nữa, nàng đứng lên, kéo theo "Rầm - -" một mảnh tiếng nước rung động, lập tức chân trần rơi xuống đất đi về phía bình phong, phía sau lưu lại một chuỗi dấu chân ướt sũng.
Mạnh Uyển chờ ở ngoài phòng nghe tiếng, bước nhanh đẩy cửa đi vào, theo nàng đi vào còn có vài cung nữ, sau khi đi vào liền cúi đầu lặng lẽ đứng ở bên ngoài bình phong, chờ phân phó.
Lúc này Tiêu Nhạc Chiêu đã mặc minh y sau khi tắm rửa, minh y mỏng manh mềm mại, l*иg ở trên người nàng, đột nhiên lộ ra đường cong thân thể mông lung mơ hồ.
Mạnh Uyển thấy tóc nàng ướt nửa vắt trên vai, sau lưng quần áo đã bị thấm nước, vội vàng lấy khăn vén đuôi tóc nàng lên, sau đó dùng khăn nhẹ nhàng lau nước.
“Đi lấy quần áo cho điện hạ." Mạnh Uyển ra lệnh cho cung nữ ở ngoài bình phong.
Hai cung nữ lên tiếng rời đi, tiểu tỳ cầm đầu là Kinh Xuân. Không bao lâu, Kinh Xuân cùng một tỳ nữ khác trở về Noãn Các, hai tay Kinh Xuân nâng khay quần áo, cúi đầu đứng yên bên cạnh bàn trang điểm, Tiêu Nhạc Chiêu cũng không nhìn nàng, chỉ từ trong gương quét mắt nhìn quần áo trong khay, sau đó thu hồi tầm mắt.
Động tác lau tóc của Mạnh Uyển dừng lại, dặn dò Kinh Xuân: "Đi đổi bộ đơn giản hơn.”
Kinh Xuân hơi giật mình, nàng là cung nữ phụ trách ăn mặc của Tiêu Nhạc Chiêu, dĩ vãng nếu không có Tiêu Nhạc Chiêu chỉ rõ muốn mặc cái gì, thì là do nàng cùng một cung nữ khác ấn theo tâm tình cùng với trường hợp tham dự ngày đó của Tiêu Nhạc Chiêu đi chuẩn bị quần áo, cuối cùng đem một bộ quần áo cùng vật phẩm trang sức phối hợp chỉnh tề đưa cho Tiêu Nhạc Chiêu xem qua, phần lớn thời gian, Tiêu Nhạc Chiêu đều không có ý kiến, cũng từng khen nàng không hổ là từng hầu hạ ở bên cạnh Nhị tỷ tỷ, ánh mắt cũng tốt như Nhị tỷ tỷ.
Kinh Xuân do dự một lát nói: "Điện hạ không phải đã thỉnh tấu bệ hạ xuất cung thăm Thẩm Thiếu Quân sao? Ngày xưa cũng đều chuẩn bị màu sắc này......" Tiêu Nhạc Chiêu ngắt lời nàng: "Đi lấy một thân màu trắng.”
"Thẩm Thiếu Quân bệnh lâu chưa khỏi, một thân đồ trắng phải chăng..." Kinh Xuân chưa nói xong, đã bị Mạnh Uyển khiển trách: "Điện hạ nói đi lấy áo trắng đến, cần phải lặp lại mấy lần?!"
Mạnh Uyển là cung nữ chưởng sự của Huyên Hòa cung, ngày thường tính cách ôn hòa, sự mạnh mẽ nghiêm nghị này, khiến Kinh Xuân cùng với vài cung nữ đứng ngoài bình phong đều kinh hãi.
Kinh Xuân sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt đáp: "Là nô tỳ lắm miệng, công chúa bớt giận, Mạnh chưởng cung bớt giận, nô tỳ đi lấy ngay.”
Đợi nàng trở về, trong khay là một thân áo váy thuần trắng thanh lịch, Tiêu Nhạc Chiêu thản nhiên hỏi: "Ngự dược phòng đã nấu xong thuốc cho Thiếu Quân chưa?"
Kinh Xuân: "Đã đóng gói vào bình rồi.”
Tiêu Nhạc Chiêu rũ mắt, ngữ khí bình tĩnh: "Chuẩn bị một chút, xuất cung đi Hoài Viễn bá phủ.”
......
Hoài Viễn bá phủ tọa lạc trong Đông Tứ phường của Cừ Kinh, là một tòa đại trạch tứ tiến viện, khi lão Hoài Viễn bá còn sống, bá phủ xe ngựa đầy cửa, khách bạn chật ních, nhưng từ khi lão bá gia qua đời, cùng với hoàng quyền luân phiên, địa vị của Hoài Viễn bá phủ cũng theo đó xuống dốc không phanh, thẳng đến gần đây một cuộc hôn nhân hoàng thất giáng xuống, trước cửa phủ mới lại nghênh đón cảnh tượng xe ngựa lấp cửa.
Lúc này nội viện chính đường của Bá phủ, chỉ có Thẩm Thế và phu nhân Hoa Liên của hắn ở đây. Hai hàng lông mày tằm của Thẩm Thế nhíu chặt, bên cạnh cánh mũi nặn ra hai nếp nhăn thật sâu, hắn cúi đầu, ở trong phòng đi qua đi lại không ngừng, Bá phu nhân Hoa Liên thì ngồi ở trên ghế bành, ánh mắt chột dạ ngưng tụ giữa không trung.
Hai người đều không nói lời nào, không khí trong phòng vô cùng trầm thấp.
Sau một lúc lâu, Hoa Liên mở miệng: "Bá gia, ngài quyết định đi, trước mắt rốt cuộc nên làm thế nào cho phải? Đợi nhị công chúa ra ngoài, ít ngày nữa sẽ là tam công chúa, nếu Lan Thời thật sự đi làm tam phò mã kia, chắc chắn sẽ bại lộ chân thân, đến lúc đó không chỉ là Lan Thời mất mạng, sợ là toàn bộ bá phủ lẫn Hoa gia đều gặp tai ương.”
Thẩm Thế nheo mắt, đứng lại hung ác trừng nữ nhân: "Mệnh mệnh mệnh, chết chết chết! Luôn đem những lời không may mắn này treo bên miệng, nếu tộc Thẩm thị ta gặp họa, đó cũng là bị ngươi nguyền rủa!" Mắng xong vẫn không hết giận, càng hổn hển, "Còn không phải do ngươi sinh ra nghiệp chướng, biết rõ thân phận liên quan đến mệnh số toàn tộc, lại còn gần gũi với hoàng nữ Thiên gia như vậy, lúc trước ta cũng không nên mềm lòng để cho nó hồi kinh.”
Khuôn mặt tiều tụy của Hoa Liên chảy xuống nước mắt: "Nhất định phải truy tìm nguồn gốc à, chẳng phải lúc trước ngươi vì để kế thừa tước vị, cứng rắn để một cô nương như Lan Thời đi giả làm nhi lang sao? Nếu không phải như thế, sao lại dẫn tới hiểm cảnh hôm nay, ngươi có biết những năm này nàng sống khó khăn thế nào không?”
Nàng cầm khăn tay lau nước mắt, nước mắt không giảm ngược lại tăng lên, "Vì che giấu thân phận, còn vì dứt sữa đã bị ngươi đưa đi nhà cũ ở Cao Châu, nhiều năm qua ngươi đối với nàng chẳng quan tâm, cho nên ác nô bắt nạt chủ, nếu không có ta phát hiện, hài nhi của chúng ta còn phải chịu bao nhiêu khổ bao nhiêu tội? Người làm cha như ngươi có nửa điểm yêu thương nào không?”
Hoa Liên không ngừng thút thít, ủy khuất chua xót nhiều năm đều hóa thành nước mắt tuôn ra: "Đợi nàng hồi kinh, ngươi mới nghe nói nàng cùng nhị công chúa tam công chúa quen biết ở Biện Châu, quan hệ cá nhân rất hòa thuận, không phải cũng không lên án nàng đoạn tuyệt lui tới, không phải là muốn bám vào hoàng thân, chấn gia đạo sao.”
“Hôm nay chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ngược lại toàn bộ thành lỗi của nàng, gia chủ ngươi chỉ biết lấy bệnh thể kéo dài hôn sự, có thể kéo dài tới khi nào? Chẳng lẽ thật sự khiến Lan Thời bệnh chết để tránh tai họa?”
Sắc mặt Thẩm Thế xanh mét, hắn nhanh chóng chạy tới cạnh cửa, mở cửa hô với gia đinh đứng hai bên cửa: "Hai người các ngươi, lui ra ngoài ba trượng.”
Đợi gia đinh lui ra, Thẩm Thế đóng cửa lại, trở về trước mặt nữ nhân, đè giọng quát: "Nếu không phải năm xưa bệ hạ phế tước, sửa lệnh kế thừa tước vị chỉ có thể truyền cho con trai cả, ta tội gì phải ra hạ sách này, nói cho cùng, còn không phải vì ngươi không có tác dụng, không thể sinh thêm con cho Thẩm gia ta, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn gia nghiệp phụ thân kiếm được suy tàn ở trong tay ta hay sao?"
Hoa Liên sinh ra trong thư hương thế gia, thuở nhỏ được dạy tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức, đối với Thẩm Thế trước sau như một dịu ngoan, lúc này cũng là phẫn nộ ra vẻ, ngực phập phồng lên xuống, hai cánh môi mấp máy không ngừng: "Đúng, là ta không sinh được con trai, vậy ngươi đón người vào phủ có thể sinh hạ nam đinh cho ngươi đi? Rốt cuộc là ai đức mỏng phúc cạn, xuống địa phủ, phán quan phổ tự có kết luận.”
Thẩm Thế thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đánh người: "Tiện phụ ngươi dám!" Giọng nói vừa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng sợ hãi của gia đinh: "Bá gia.”
Thẩm Thế quay đầu hướng ngoài cửa rít gào: "Không phải ta bảo các ngươi lui ra, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy sao!"
Gia đinh ngoài cửa rụt cổ lại: "Là, là tam công chúa điện hạ tới thăm Thiếu Quân.”
Thẩm Thế và Hoa Liên nhìn nhau, sắc mặt sợ là biến đổi.
Vài giây sau, Thẩm Thế tỉnh táo lại, phân phó: "Mời công chúa đi tiền sảnh ngồi, ta cùng phu nhân lát nữa sẽ đến."
Hoa Liên kinh hoàng: "Bá gia…”
“Hoảng cái gì mà hoảng, ứng đối như thường lệ là được." Thẩm Thế cười lạnh, sau đó chỉnh lại vạt áo, dẫn đầu đi về phía tiền sảnh, Hoa Liên cũng chỉnh lại thần thái, theo sát.
Hai người trước sau bước vào tiền sảnh chính đường, Thẩm Thế giơ tay hành lễ: "Lão thần tham kiến Huyên Hòa công chúa điện hạ.”
“Thần phụ Thẩm Hoa thị tham kiến Huyên Hòa công chúa điện hạ.”
Tiêu Nhạc Chiêu giơ tay: "Hoài Viễn bá miễn lễ, bá phu nhân miễn lễ.”
Thẩm Thế đứng thẳng dậy, thấy Tiêu Nhạc Chiêu hôm nay vậy mà mặc một thân áo ngắn trắng, trong lòng hơi có kinh ngạc.
Dưới gối Ung Hòa đế chỉ có hai vị công chúa, nhị công chúa thích đơn điệu, tam công chúa thích sặc sỡ, sở thích của hai người cũng tương xứng với khí độ. Nhị công chúa Tiêu Nhạc Lăng tính tình điềm tĩnh, quen mặc áo trắng, khí chất thanh thục. Tam công chúa hoạt bát dí dỏm, dung mạo xinh đẹp, ngày thường có nhiều quần áo sáng màu.
Hôm nay Tiêu Nhạc Chiêu mặc áo trắng cùng trang điểm thanh đạm mặc dù không diễm lệ chói mắt như thường ngày, lại tăng thêm vài tia ý nhị thanh hàn khác. Thẩm Thế không dám nhìn nhiều, sau khi ngồi xuống, nói: "Điện hạ hôm qua cùng bệ hạ nam giao tế thiên, có nhiều lao lực, hôm nay còn cực nhọc đến đây thăm tiểu khuyển, lão thần thật sự sợ hãi hổ thẹn.”
“Hoài Viễn bá nói quá lời, thân thể của bản cung không đáng ngại, chỉ là lúc trước tĩnh dưỡng bởi vì rơi xuống nước, vẫn chưa có cơ hội xin chỉ xuất cung thăm Tử Ngu, trong lòng nhớ nhung vô cùng, không biết gần đây bệnh tình của Tử Ngu như thế nào rồi?" Tiêu Nhạc Chiêu ngoài miệng nói nhớ nhung, thần sắc lại có vẻ phong khinh vân đạm, khiến người ta nhìn không ra chút ý trông mong.
Trước kia Tiêu Nhạc Chiêu chưa bao giờ tự xưng bổn cung trước mặt mình, hôm nay khí độ ăn nói thật sự rất xa lạ. Trong lòng Thẩm Thế thấp thỏm, ngượng ngùng trả lời: "Nhọc điện hạ quan tâm, thân thể của tiểu khuyển hơi có chuyển biến tốt, chỉ là vẫn không thể gặp gió, ban đêm cũng ho khan.”
Tiêu Nhạc Chiêu dường như có chút thất vọng: "Như vậy sao, vừa vặn, hôm nay ta mang theo thuốc mới chế ở ngự dược phòng, ôn kinh tán hàn, thanh tẩy gió hàn, thừa dịp còn nóng cho Tử Ngu uống đi.”
Thẩm Thế bày ra sắc mặt khó xử: "Lão phu thay tiểu khuyển tạ ơn ý tốt của điện hạ, có điều vừa rồi tiểu khuyển đã uống xong thuốc, hiện tại đã nghỉ ngơi..."
Tiêu Nhạc Chiêu lạnh nhạt nói: "Không ngại, hôm nay khó được phụ hoàng cho phép xuất cung, nếu không gặp được Tử Ngu, trong lòng khó tránh khỏi không yên lòng, ta liền ở đây chờ một chút.”
“Điện hạ, thế này......" Thẩm Thế muốn nói, Tiêu Nhạc Chiêu lại nói: "Hoài Viễn bá cùng bá phu nhân tự đi là được, không cần ở đây cùng ta.”
Thẩm Thế cùng Thẩm phu nhân liếc nhau, trong mắt đều có hoảng loạn hiện lên, nhưng cũng không tiện nói cái gì nữa, sau khi hành lễ liền rời khỏi tiền sảnh.
Hai người đi tới khúc quanh hành lang gấp khúc thì đứng lại, sắc mặt Hoa Liên bất an, "Hôm nay tam công chúa rất khác thường, còn nhất định đòi gặp Lan Thời, chẳng lẽ là đã phát giác ra cái gì?"
“Đừng tự loạn trận cước, đi, ngươi vào phòng nàng báo cho nàng một tiếng, dặn dò nàng đợi lát nữa đừng ở trước mặt tam công chúa hiện ra khác thường." Thẩm Thế trầm giọng phân phó, đợi Hoa Liên định rời đi, lại gọi nàng lại, "Đi từ đường nhỏ, đừng để công chúa và tỳ nữ tùy thân của nàng nhìn thấy.”
Hoa Liên đáp ứng rồi bước nhanh rời đi.
Nếu hôm nay Tiêu Nhạc Chiêu không thể không gặp Thẩm Lan, Thẩm Thế cũng không tiện bảo nàng chờ lâu, vì thế trong khoảnh khắc, Thiếu Quân Hoài Viễn bá phủ Thẩm Lan Thời yếu đuối bệnh tật trong mắt người dân kinh thành liền xuất hiện ở nội đường tiền thính.
Thân hình của nàng rất là gầy gò, mặc một thân trường bào bông áo rộng màu xanh đá thịnh hành đương thời của văn nhân, bởi vì ở nhà, cũng không đội mũ quấn khăn, chỉ buộc một cái mũ nhỏ, khuôn mặt trắng nõn, tu mi mực đồng, quanh thân quanh quẩn một cỗ khí tức u buồn.
“Thần Thẩm Lan Thời bái kiến Huyên Hòa công chúa điện hạ.”
Ngày đó đi kèm với ban hôn, còn có chiếu thư Ung Hòa đế đặc biệt phong Thẩm Lan Thời chức chủ sự Hình bộ lục phẩm, hiện giờ nàng mặc dù còn chưa chính thức nhậm chức, nhưng trước mặt công chúa có phong hào chi tôn tự xưng thần cũng thỏa đáng.
Tiêu Nhạc Chiêu cũng không nhìn nàng, mà nói với Thẩm Thế và Hoa Liên: "Hoài Viễn bá, bá phu nhân, ta có vài lời riêng muốn nói với Tử Ngu.”
Về cấp bậc lễ nghĩa mà nói, Tiêu Nhạc Chiêu như vậy cũng không thích hợp, truyền đi thậm chí có trở ngại thanh danh, khiến người ta chỉ trích, nhưng xét thấy thân phận của nàng, Thẩm Thế khó mà nói cái gì, chỉ có thể vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía Thẩm Lan Thời: "Vậy lão phu liền cùng phu nhân chờ trong đình, nếu điện hạ có sai khiến tùy thời gọi chúng ta." Hết lần này tới lần khác từ đầu tới cuối Thẩm Lan Thời cũng không nhìn hắn. Ngực Thẩm Thế phập phồng, muốn nói gì đó lại sợ chọc Tiêu Nhạc Chiêu sinh nghi, đành phải rời đi.
“Để thuốc lại, ngươi cũng ra ngoài trước đi." Tiêu Nhạc Chiêu nói với Mạnh Uyển.
“Vâng.”
Tác giả có lời muốn nói: Sống lại ngoại trừ gây dựng sự nghiệp còn muốn làm cái gì, đương nhiên là báo thù rồi!