Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Nhạc Chiêu và Thẩm Lan Thời, cách lần trước hai người gặp nhau đã hơn nửa tháng.
Ngày đó tại Đại Hàn cung yến, hoàng đế khẩu dụ định ra hôn sự của hai vị công chúa, nhị công chúa Tiêu Nhạc Lăng gả cho nhị tử của Hộ bộ Thông Mậu ti Thông Mậu Sử, chiêu Thiếu Quân của Hoài Viễn Bá phủ Thẩm Lan Thời làm tam phò mã.
"Sức khỏe của điện hạ có khá hơn chút nào không?" Thẩm Lan Thời mở miệng trước, phá vỡ một phòng trầm mặc.
Tiêu Nhạc Chiêu giương mắt nhìn về phía nàng, Thẩm Lan Thời có một vẻ ngoài đẹp, so với nam tử còn tú trí hơn, so với nữ tử lại anh khí hơn, hai mắt kia là đẹp nhất, mắt tròn xoe, màu mắt ngăm đen, tựa như mực ngọc, lông mày nhẹ nhàng tụ lại, đuôi mắt hơi rủ xuống, có vẻ chân thành thẳng thắn thành khẩn.
Khuôn mặt như vậy, bưng theo lo lắng nhìn về phía người, hẳn là sẽ không khiến người ta hoài nghi sự quan tâm giữa hai hàng lông mày này thật giả hay không.
Nhưng Tiêu Nhạc Chiêu biết, những thứ này đều là giả, ánh mắt nhìn về phía mình, nói ra quan tâm, thậm chí tính cả thân phận của Thẩm Lan Thời, cũng là giả.
Thẩm Lan Thời là nữ tử, đây là bí mật kiếp trước lúc Tiêu Nhạc Chiêu cùng nàng quen biết mới biết được. Nàng cho rằng nữ tử yêu nhau cố là thiên lý bất dung, lại càng lộ vẻ tình này đáng quý, nhưng nàng lại quên, nữ tử cũng tốt, nam tử cũng được, không ngoài đều là người, nhân giả đa dục, kỳ tính thượng tư.
Thẩm Lan Thời chưa bao giờ đối với nàng hữu tình, đủ loại ở kiếp trước, thật ra là lợi dụng.
Nếu luận thù hận, người ái mộ kiếp trước, người giả nhân giả nghĩa trước mắt, là hận nhất.
Ánh mắt Tiêu Nhạc Chiêu dần dần trầm xuống.
Thẩm Lan Thời nhẹ giọng gọi: "Điện hạ?”
Sắc mặt Tiêu Nhạc Chiêu buông lỏng, trả lời: "Thân thể ta không có gì đáng ngại, ngược lại là ngươi, sắc mặt càng lúc càng không tốt, như vậy còn có thể tham gia tiệc hỷ của Nhị tỷ tỷ không?"
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Thẩm Lan Thời tựa hồ càng thiếu huyết sắc.
Tiêu Nhạc Chiêu dò xét mặt nàng, tiếp tục nói: "Ngươi nói đây sẽ là một mối lương duyên sao? Nhị lang Lận gia ăn chơi trác táng, danh tiếng phong lưu truyền khắp kinh thành, Nhị tỷ tỷ gả cho công tử bột như vậy, thật sự là không đáng.”
“Lương duyên hay không đều là bệ hạ kim khẩu chỉ hôn, chỉ nguyện đứa con Lận gia kia không phụ thiên ân, hối lỗi làm lại cuộc đời, sau này đối xử tử tế với nhị công chúa thôi." Thẩm Lan Thời ngữ khí bình thản.
Tiêu Nhạc Chiêu không tiếp tục câu chuyện này nữa, mà đổ nước thuốc còn ấm trong bình vào trong chén sứ trắng, đưa cho Thẩm Lan: "Thuộc do ngự dược phòng mới chế, ngươi thừa dịp còn nóng uống đi.”
Thẩm Lan Thời nhận lấy chén sứ, uống một ngụm nhỏ nước thuốc đen sì, sau khi đặt chén xuống, giữa răng môi sinh ra ngọt ngào, không khỏi hỏi: "Thuốc này vì sao có một tia ngọt ngào kỳ dị?"
“Đúng rồi, ngươi kiêng nhất vị đắng, ta nhờ ngự y thêm một vị cam phụ tài." Tiêu Nhạc Chiêu nở nụ cười, mặt mày cong xuống giống như trước kia, tươi đẹp động lòng người.
Thẩm Lan Thời mỉm cười, hơi thở u ám trầm thấp quanh người tiêu tán không ít: "Loan Loan... có lòng rồi.”
Loan Loan là nhũ danh của Tiêu Nhạc Chiêu, ít người biết, cũng ít người có thể gọi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhạc Chiêu chợt biến mất, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi đã lâu không gọi ta như thế." Tiếng nói dừng lại, nàng nhìn Thẩm Lan Thời, thản nhiên gọi, "Lan Thời tỷ tỷ.”
Khi gọi tiếng xưng hô này, đáy mắt nàng nổi lên gợn sóng, giống như sóng xanh nhảy bóng, nếu người ngoài thấy, cho rằng đây là liếc mắt đưa tình, nhưng nếu nhìn kỹ, liền có thể nhìn ra một mảnh sương lạnh ngưng kết dưới sóng xanh này.
Thẩm Lan Thời cũng nhìn Tiêu Nhạc Chiêu, ngưng tụ lâu, ánh mắt liền thêm vài phần mờ ảo, rốt cuộc là huyết thống cùng cha, mặc dù khí chất khác nhau, nhưng bỗng nhiên liếc mắt một cái, nhưng cũng có thể ở trên mặt mày ngũ quan tìm dấu vết của người nọ.
Nàng thu hồi ánh mắt, tự nhiên nói tiếp: "Lúc nhỏ không hiểu lý lẽ cố ý phóng túng đi quá giới hạn, hiện giờ điện hạ và ta đều đã trưởng thành, lại có thân phận khác nhau, nếu gọi quen không cẩn thận kêu lên, dù sao cũng không thích hợp, cũng chỉ khiến người ta chỉ trích.”
Tiêu Nhạc Chiêu "A" một tiếng, vẻ mặt như có thể hiểu được, ngoài miệng lại thở dài một tiếng: "Nhạc Chiêu không ngốc, rốt cuộc là có thể nghe ra cảm giác xa lạ, Lan Thời tỷ tỷ đang trách ta chưa từng thương lượng với ngươi đã thỉnh hôn với phụ hoàng?"
Thẩm Lan Thời lắc đầu, ngữ khí ấm áp: "Việc này không trách ngươi, ngươi là đang giúp ta suy nghĩ cho ta, nếu ta sinh oán, há chẳng phải không biết tốt xấu.”
Tiêu Nhạc Chiêu đang định nói, "Cốc cốc - -" tiếng gõ cửa vang lên, có gia đinh đến gần, bẩm báo: "Công chúa, Thiếu quân, Tấn vương gia cùng Nhị công chúa tới.”
Thẩm Lan Thời dường như không nghe rõ, nghiêng người về phía trước hỏi: "Người nào tới?”
“Tấn vương gia và Nhị công chúa điện hạ, bá gia phu nhân đã đi cửa trước dẫn đường." Gia đinh cao giọng đáp.
Thẩm Lan Thời quay người lại: "Biết rồi.”
“Thật trùng hợp, vừa rồi mới nói tới Nhị tỷ tỷ, trước mắt đã tới." Tiêu Nhạc Chiêu nhìn ra ngoài cửa, cửa phòng do hai gã gia đinh khom người đẩy ra, dẫn đầu đi vào chính là Tiêu Tranh, hắn lập tức đi về phía Tiêu Nhạc Chiêu, vừa đi vừa cười: "Tam muội muội tới thăm Tử Ngu cũng không lên tiếng chào hỏi, gọi bổn vương cùng đi, chẳng lẽ là sợ ta quấy rầy thời gian tốt đẹp hai người ở chung?”
Tiêu Nhạc Chiêu đứng dậy hành lễ: "Hoàng huynh nói đùa, hoàng huynh công vụ bận rộn, Nhạc Chiêu sao dám lấy việc riêng quấy rầy." Nàng nhìn về phía sau Tiêu Tranh, ngoại trừ vợ chồng Thẩm thị đi theo vào thì không có người tới, vì thế hỏi, "Nói Nhị tỷ tỷ cũng tới, sao không thấy người đâu?”
Tiêu Tranh vuốt đuôi râu trên môi, hai mắt híp lại: "Nhị muội không được phụ hoàng sủng ái bằng tam muội muội, xuất cung một chuyến không dễ dàng, lần này cũng là nhờ ta thỉnh tình phụ hoàng, mới xuất cung. Hôm nay nàng dẫu sao cũng là người đợi kết hôn, không tiện xuất đầu lộ diện, cho nên trước mắt đang chờ trong xe ngựa ngoài phủ." Dứt lời hắn thuật lại với Thẩm Lan Thời, "Tử Ngu, ngươi và nhị muội là hảo hữu quen biết từ lâu, lần này thân thể ngươi bị bệnh nhẹ, nàng ngại thân phận không tiện đến thăm, nhờ bản vương nói với ngươi một câu bảo trọng thân thể.”
Thẩm Lan Thời cố gắng cười nhạt trả lời: "Sau khi bệ hạ ban hôn, ta cũng chưa từng có cơ hội nói một câu chúc hỷ với nhị công chúa, thỉnh cầu Vương gia giúp ta chuyển lời tới nhị công chúa điện hạ, Lan Thời ở đây chúc nàng yến nhĩ tân hôn, giai nhân bách niên.”
“Ai, lời cát tường này, nào có đạo lý chuyển cáo, mấy ngày nay ngươi liền dưỡng thân thể cho tốt, đợi ngày đại hôn của nhị muội, ta và ngươi cùng đến phủ nhị phò mã tự mình chúc mừng." Tiêu Tranh vỗ vỗ bả vai mỏng manh của Thẩm Lan Thời, ân cần sâu sắc, "Tử Ngu, thân thể ngươi thật sự khá yếu, nữ nhi gia như Nhạc Chiêu thể yếu còn có thể thông cảm, nam nhi như ngươi yếu đuối khó tránh khỏi bị người giễu cợt. Ngày sau cùng bản vương phóng ngựa đi săn thú, luyện tốt thể lực mới sớm ngày truyền kế dòng dõi.”
Tiếng cười sang sảng của Tiêu Tranh khiến Thẩm Thế và Thẩm phu nhân ở bên cạnh không chen vào được càng thêm lúng túng, Thẩm Thế sợ Tiêu Tranh lại nói ra cái gì khiến người ta run sợ, vội vàng cười khan chào hỏi: "Vương gia, ngồi trước ngồi trước, người đâu, dâng trà lên.”
Mọi người ngồi xuống, tán gẫu việc nhà, trong lúc đó phần lớn là Tiêu Tranh lải nhải, còn lại ngoại trừ Tiêu Nhạc Chiêu bình yên tự đắc, ba người Thẩm gia kia đều là một bộ dáng không yên lòng.
Nước trà nóng lạnh mấy phen, đã gần nửa canh giờ trôi qua. Trước khi đi, Tiêu Tranh ý vị thâm trường nói với Thẩm Thế, ngày sau Thẩm Lan Thời đã là em rể của hắn, chính là người một nhà, đợi Thẩm Lan Thời vào triều chắc chắn sẽ chiếu cố dìu dắt, để Thẩm Thế yên tâm.
Thẩm Thế trên mặt cười đáp ứng, trong lòng lại thấp thỏm bất định, ý vừa rồi của Tấn vương rất rõ, đó chính là lôi kéo Thẩm Lan Thời bố trí về dưới trướng, nhưng một trạm này liền có nghĩa vận mệnh của toàn bộ Hoài Viễn Bá phủ thậm chí Thẩm thị nhất tộc đều liên quan đến nơi này.
Thẩm Thế năm xưa từng tham dự qua triều đình đấu tranh, chính là lúc tiên đế tuổi già bốn người con trai đoạt đích, hắn quy phục Tề vương có hy vọng lập trữ nhất, nhưng cuối cùng từ trong đấu tranh hoàng quyền máu tanh tàn khốc thắng được kế vị chính là Nghiệp vương thế lực yếu nhất, cũng chính là Ung Hòa đế hiện giờ.
Sau khi tân đế đăng cơ liền thanh toán tội thần, phủ Hoài Viễn bá rõ ràng nằm trong danh sách, cuối cùng vẫn là dựa vào công huân lão bá gia đánh xuống mới miễn cưỡng bảo toàn tước vị, nhưng lại trở thành một tước vị hữu danh vô thực,từ đó Thẩm thị rời xa trung tâm quyền lực.
Sau khi đám người Tấn vương rời đi, sắc mặt Thẩm Thế trầm xuống, hắn ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, nhìn chằm chằm Thẩm Lan Thời: "Hiện giờ tình thế càng lúc càng nguy cấp, ngươi còn không chịu nói bệ hạ tứ hôn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra sao?"
Thẩm Lan Thời không chút biểu tình nhìn hắn: "Bám vào công chúa lên làm phò mã, bây giờ lại được bệ hạ siêu thăng chính lục phẩm hình quan, sau này quan vận thịnh vượng, bá phủ thần môn như chợ, đây không phải là phụ thân mong muốn sao?"
Thẩm Thế bị câu hỏi châm chọc này kí©ɧ ŧɧí©ɧ mặt đầy giận dữ: "Nghiệt chướng! Sao còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, hôm nay rõ ràng đại họa lâm đầu, lại há tính là chuyện may mắn?"
"Tử Ngu, ta biết ngươi vẫn oán vì cha vì mẹ, nhưng tình huống trước mắt nguy cấp, đừng giận chúng ta, nói cho rõ giữa ngươi và tam công chúa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Thẩm Lan Thời đảo qua Thẩm Thế, lại đảo qua mặt Hoa Liên, phụ thân vì tư lợi, mẫu thân nhu nhược quả quyết, đều nói cốt nhục tình thân cao thiên hậu địa, nhưng nàng chưa từng cảm nhận được tình cảm sâu nặng này.
Nàng khẽ lắc đầu: "Truy cứu đến cùng không có ý nghĩa gì, đại sự đã rồi, ta cùng tam công chúa thành hôn, hành động này sẽ không thay gia tộc gánh họa, chỉ biết như các ngươi mong muốn, chấn hưng gia nghiệp, làm rạng rỡ dòng dõi."
Thẩm Thế kinh nghi bất định: "Ngươi?”
Mặt mày Thẩm Lan Thời nổi lên mây đen, nàng đứng lên, nhìn thẳng Thẩm Thế: "Ta làm thế nào, đương nhiên phụ thân không cần quản, chỉ cần an tâm làm bá gia của ngươi thôi.”
Bên ngoài Hoài Viễn Hầu phủ, bên cạnh xe ngựa của Tiêu Tranh ngoại trừ bốn gã thân binh tùy thị vương phủ, còn có một vị nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào rộng tay đầu đội khăn lưới, mặt trái của hắn che một nửa mặt nạ bạc, lộ ra một nửa mặt khác như quan ngọc, vô cùng anh tuấn.
Nam tử tên là Sầm Nguyên Bách, tự Nghi Niên, là liêu thuộc được coi trọng nhất trong Tấn vương phủ những năm gần đây, Tiêu Tranh vô cùng coi trọng người này, đối đãi lễ ngộ có thừa, tôn xưng là Sầm tiên sinh.
Sầm Nguyên Bách tiến lên vài bước, hành lễ với Tiêu Nhạc Chiêu: "Nguyên Bách tham kiến tam công chúa điện hạ, thân thể điện hạ đã khá hơn chưa?”
Tiêu Nhạc Chiêu hơi ngưng mắt nhìn chăm chú nam tử trước mắt, hắn có một đôi mặt mày dài nhỏ, đồng tử trắng hơn, quấn quanh tròng mắt, khi không cười, có vẻ cay nghiệt lạnh lùng. Nàng biết rõ người này lòng dạ thâm sâu, công vu tâm kế, dã tâm càng sâu không lường được.
Nàng thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Dĩ nhiên không ngại, làm phiền Sầm tiên sinh lo lắng rồi." Dứt lời đi lên xe ngựa của Tiêu Tranh.
Trong xe ngồi một nữ tử áo trắng, chính là nhị công chúa Tiêu Nhạc Lăng, ngũ quan đoan lệ, trên đầu búi tóc ngắn gọn, đuôi tóc dùng một nửa dải lụa xanh nhạt trong suốt buộc lên, toàn thân khí vận thanh nhã.
Thấy Tiêu Nhạc Chiêu tiến vào xe ngựa, Tiêu Nhạc Lăng lập tức cười vươn tay đỡ: "Tam muội, không nghĩ hôm nay muội cũng tới, mau ngồi đi." Đợi Tiêu Nhạc Chiêu ngồi xuống, nàng thân thiết hỏi, "Phụ hoàng sợ người quấy rầy muội tĩnh dưỡng, cũng không cho phép người vào Huyên Hòa cung thăm, thân thể đã không việc gì rồi chứ?”
“Không sao rồi, tạ nhị tỷ tỷ quan tâm." Tiêu Nhạc Chiêu điềm nhiên cười.
Tiêu Nhạc Lăng nhìn màn xe ngựa, thấp giọng: "Nhạc Chiêu, hôm đó nhị tỷ không nên tranh cãi với ngươi, hại ngươi..."
Tiêu Nhạc Chiêu đưa tay che hờ bên môi nàng: "Chuyện đã qua, nhị tỷ đừng nhắc lại nữa.”
“Vậy Loan Loan còn oán trách nhị tỷ không?” Tiêu Nhạc Lăng chần chờ hỏi.
Tiêu Nhạc Chiêu mỉm cười: "Sao có thể, nhị tỷ là người thân của ta, giữa người thân sao có thù oán qua đêm được.”
“Vậy là tốt rồi." Tiêu Nhạc Lăng vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Nhạc Chiêu, muốn nói thêm gì nữa, Tiêu Tranh vén rèm khom người đi vào, thấy hai người ngừng nói chuyện, nhịn không được cười hỏi: "Hai tỷ muội các ngươi nói chuyện gì vậy, thấy bổn vương vừa đến liền không nói nữa.”
Tiêu Nhạc Chiêu cười nói: "Nữ nhi thì thầm, đương nhiên không tiện nói cho hoàng huynh nghe.”
Tiêu Tranh cười to, Tiêu Nhạc Chiêu Tiêu Nhạc Lăng cũng mỉm cười đối diện, trong tiếng cười hòa nhã, xe ngựa rời khỏi Bá phủ.
Trên đường, Tiêu Tranh nhắc tới Ninh Vương Tiêu Úc, mỗi lần nói đến nhị đệ của hắn, hắn đều không chút che dấu lộ ra khinh bỉ, mở miệng châm chọc Tiêu Úc nhân nhược, bị đám sĩ phu thanh lưu bên cạnh dắt mũi đi, cùng với hành động không biết đại thể như không tôn trọng vương phi, mà thiên vị thϊếp thất.
Ba người Tiêu Nhạc Chiêu, Tiêu Nhạc Lăng, Tiêu Tranh tình cảm thân thiết, chỉ có quan hệ đạm bạc với nhị hoàng tử Tiêu Úc do tiên hoàng hậu sinh ra. Ngày xưa ba người lén nói đến Tiêu Úc, sẽ nghị luận vài câu, hôm nay Tiêu Nhạc Chiêu lại ít nói, Tiêu Tranh cho rằng nàng lo lắng cho thân thể của Thẩm Lan Thời, trấn an vài câu, hỏi thân binh bên ngoài xe ngựa: "Bây giờ là lúc nào?"
Thân binh cung kính trả lời canh giờ.
Tiêu Tranh trầm ngâm một lát nói: "Lúc này còn sớm, ba huynh muội ta hiếm khi gặp nhau ngoài cung, đúng lúc hôm nay lại là ngày Nhất Xuyên Thuyết Thư Các khai trương, không bằng ba huynh muội chúng ta cùng đi nghe một chút.”
Ánh mắt Tiêu Nhạc Chiêu khẽ động, dường như có chút hăng hái: "Không phải đều nói Thuyết Thư các này cực kỳ đông, thường thường cần đặt chỗ trước nửa tháng à.”
Tiêu Tranh đắc ý nhướng mày: "Đại ca và chủ quán là bạn tốt nhiều năm, chỗ đó quanh năm giữ chỗ cho đại ca.”
"Đại ca, sao ta lại nghe nói lão bản kia là một vị mỹ nhân kiều tích, không biết vương tẩu có biết ngươi còn có một vị bạn cũ lâu năm như vậy không?" Tiêu Nhạc Lăng che miệng cười.
“Cô nương nhà ngươi, chớ trêu ghẹo bổn vương, bổn vương cùng Hòe chưởng quỹ là núi cao nước chảy, hồng nhan tri kỷ, ngươi cũng đừng đi trước mặt tẩu tẩu ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nàng bụng dạ hẹp hòi, đến lúc đó lại muốn tìm bổn vương náo loạn.”
Tiêu Tranh thấy Tiêu Nhạc Chiêu còn chưa lên tiếng đáp lại, vì thế lại hỏi: "Mùa đông năm ngoái ngươi còn quấn quýt lấy đại ca muốn đi nghe sách, thế nhưng khi đó đại ca bận rộn triều chính không thoát thân được, lúc này rảnh rỗi, tam muội còn nguyện nể mặt?"
“Đại ca làm chủ, tất nhiên là nguyện." Tiêu Nhạc Chiêu vui vẻ đáp ứng.
Tiêu Tranh hiểu ý cười, cao giọng chào hỏi: "Đổi đường, đến hiệu sách Nhất Xuyên.”
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau gặp mặt, không cách bình phong nữa.