Cùng Bạch Thiết Hắc Công Chúa Đùa Mà Thành Thật

Quyển 1 - Chương 7.2: Như vừa tỉnh từ trong mộng

Lưu Tô hiểu tính tình của Tiêu Nhạc Chiêu, cũng biết công chúa điện hạ thuở nhỏ lớn lên trong hoàng cung, được bệ hạ hoàng hậu yêu thương che chở, không biết thế gian hung hiểm lòng người khó lường, chính mình khuyên nhủ tóm lại vô dụng, đành phải nói: "Ta thấy hai vị cô nương không giống nhân sĩ Cừ Kinh, chắc hẳn không thông thuộc đường xá và quán trà trong thành, để ta dẫn đường được không?"

“Đã như thế, làm phiền cô nương.”

Địa điểm cuối cùng Lưu Tô chọn là một quán rượu đứng bên bờ sông Nam Vọng, cách đó không xa chính là nơi tuần bộ doanh, con đường này lại là nơi phồn hoa náo nhiệt, lui tới tuần tra thường xuyên, tương đối an toàn.

Bốn người vào lầu, nữ tử huyền y móc ra một miếng bạc vụn đưa cho gã sai vặt đến tiếp khách, gã sai vặt khom người cười đón: "Bốn vị khách quan, uống rượu hay là dùng bữa?"

Nữ tử huyền y: "Cho một gian nhã gian yên tĩnh, thêm một ít điểm tâm là được.”

Gã sai vặt liên tục gật đầu, dẫn bốn người lên một gian phòng gần cửa sổ lầu hai. Phòng gần sông một mặt là hai cánh cửa sổ to như vậy, lúc này đều mở rộng, ngoài cửa sổ chính là sông Nam Vọng, trên mặt sông đèn đuốc sáng trưng, có hơn mười chiếc du thuyền lớn nhỏ không đồng nhất, đào kép hát tỳ bà khúc, xa xa bay tới, dư âm lượn lờ, uyển chuyển du dương.

Tiêu Nhạc Chiêu nghe tiếng đàn tỳ bà một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi: "Lát nữa có phải biểu diễn pháo hoa không?"

“Ừ, lúc tới nghe người qua đường nói, chắc còn khoảng nửa khắc nữa." Trả lời nàng là nữ tử xa lạ kia.

Tiêu Nhạc Chiêu quay đầu, đối diện hai mắt nữ tử, cẩn thận nhìn một lúc lâu đôi mắt lưu ly này, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Ngươi là người Hồ sao?"

Nữ tử đáp: "Mẫu thân ta là người Hồ, phụ thân là người Hán.”

"Khó trách." Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhạc Chiêu thấy người Hồ Hán thông hôn, không khỏi cảm thấy mới mẻ, "Ta thấy ngươi nói tiếng Hán rất rành, ngươi lớn lên ở Trung thổ sao?"

“Đều từng ở.”

Tiêu Nhạc Chiêu càng tò mò: "Ta nghe khẩu âm của ngươi có một chút phương Bắc, ngươi là người Bắc quốc sao?"

Nữ tử mỉm cười gật đầu: "Ừ, ta nghĩ giọng Nam của ta đã nói rất hay rồi, xem ra vẫn tạm được.”

"Thiếu một chút nguyên âm uốn lưỡi sẽ không kém là bao, giống như vậy, đầu lưỡi để vào răng..." Tiêu Nhạc Chiêu bắt đầu làm mẫu, phát ra âm điệu lầu bầu mơ hồ.

Ý cười trong mắt nữ tử càng sâu, học theo Tiêu Nhạc Chiêu liên tục phát ra mấy âm: "Là như vậy sao?”

“Đúng, ngươi học rất nhanh, hiện tại đã hoàn toàn không nghe ra ngươi là người Bắc rồi." Tiêu Nhạc Chiêu cong mắt cười, cảm giác xa lạ giữa hai người vơi đi không ít.

Lưu Tô nhìn một màn các nàng hài hòa nói chuyện với nhau, trong lòng vẫn không bỏ xuống được cảnh giác, vì thế chen vào hỏi: "Không biết hai vị cô nương ngàn dặm xa xôi tới Nam quốc ta để làm gì?"

Nữ tử ung dung đáp: "Quên giới thiệu, chúng ta là thương nhân đến từ đất Bắc, lần này tới Nam quốc buôn bán, việc làm ăn đã xử lý gần như xong xuôi, ít ngày nữa sẽ khởi hành đi Trung Chu."

Tiêu Nhạc Chiêu nâng cao thanh điệu: "Ai, vậy chẳng phải các ngươi đã đi qua rất nhiều quốc gia sao?”

“Ừm, thương nhân lấy tiền làm gốc, bôn tẩu tứ phương, quanh năm phiêu bạt bên ngoài, tuy rằng ngày tháng vô định, nhưng có thể mắt nhìn dáng dấp thiên hạ, nghe chuyện xưa tứ phương, cũng coi như là thú vị.”

Tiêu Nhạc Chiêu nhất thời nổi lên hứng thú, nàng đã qua tuổi bích ngọc, ngoại trừ từng hai lần đi Cao Châu thăm nhị công chúa Tiêu Nhạc Lăng, liền không rời khỏi kinh thành.

Trong sách miêu tả đại địa Cửu Châu, núi non hùng vĩ, thảo nguyên sa mạc đối với nàng mà nói đều chỉ có thể biết kỳ danh mà khó nhìn trộm diện mạo, lúc này nghe nữ tử nói nàng đi qua thiên hạ tứ phương, không khỏi cảm xúc dâng trào, liên tiếp hỏi nữ tử rất nhiều vấn đề.

Nữ tử kiên nhẫn đáp lại từng câu một, cho đến khi tiểu nhị dâng điểm tâm lên, Tiêu Nhạc Chiêu mới phát giác mình còn không biết nàng họ gì, liền hỏi: "Còn chưa biết tên ngươi đâu.”

Trong lúc nói chuyện, bầu trời đêm ngoài cửa sổ đột nhiên tỏa sáng, pháo hoa nổ tung giữa không trung, hóa thành hoa mai lấp lánh, động tĩnh này thật sự là vang cực kỳ, lỗ tai Tiêu Nhạc Chiêu nhịn không được bắt đầu ù ù, trong tiếng nổ này, nàng nhìn thấy hai mảnh môi mỏng của nữ tử khẽ mở: "Ta tên là A Mục Lạc Tang.”

Ta tên là A Mục Lạc Tang...

A Mục Lạc Tang......

—— Khương Thanh Hành

“Điện hạ, điện hạ?”

Tiêu Nhạc Chiêu mở mắt, đập vào mắt là đỉnh lụa trắng tinh khiết mông lung, nàng vẫn thất thần, ánh mắt hiện ra giật mình nhẹ.

Mạnh Uyển lo lắng: "Điện hạ, sao ra nhiều mồ hôi như vậy, lại là ác mộng?”

Ác mộng? Thân thể cứng ngắc của Tiêu Nhạc Chiêu chậm rãi thả lỏng, hóa ra là một hồi mộng cũ.

Cảnh tượng trong mộng, là lúc nàng cùng Khương Thanh Hành mới quen biết ở kiếp trước, hai người bởi vậy quen biết rồi sau đó tương giao, là bạn tốt của nhau. Kiếp trước nàng cho rằng đây là một hồi hữu duyên hiếm có, về sau mới biết, ngay từ đầu, Khương Thanh Hành chính là mang theo mục đích tiếp cận nàng.

Vẻ mặt Tiêu Nhạc Chiêu chuyển lạnh, sau khi đứng dậy phát hiện trên người phủ một tầng mồ hôi lạnh, trên da dính dính, khiến người ta khó chịu, vì thế đi đến noãn các: "Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”

Tác giả có lời nói: Kiếp trước lừa vợ, kiếp này sẽ bị vợ lừa, hắc hắc.