Cùng Bạch Thiết Hắc Công Chúa Đùa Mà Thành Thật

Quyển 1 - Chương 7.1: Như vừa tỉnh từ trong mộng

Tiêu Nhạc Chiêu một lòng tìm người, cũng không để ý có lạnh hay không, huống hồ lễ hội hôm nay, trên đường người tấp nập, náo nhiệt huyên náo, trời tuy lạnh, lại cho người ta ấm áp, so với hoàng cung cô tịch kia tốt hơn nhiều lắm.

Ánh mắt nàng nhanh chóng quét qua đám người, mới vừa rồi mặc dù không thấy rõ khuôn mặt nữ tử kia, nhưng ấn tượng vẫn còn, nếu lại nhìn thấy khuôn mặt kia, nhất định có thể bằng cảm giác liếc mắt một cái nhận ra, nhưng không lâu sau, nàng liền ở trong đám người nhìn đến hoa mắt.

Sau lưng Lưu Tô đuổi theo, lấy ra áo lĩnh da lông buộc lại cho nàng, vừa buộc vừa nói: "Chúng ta vừa giúp nàng, nhận lấy đáp lễ này cũng không tính là nhận không công, nếu tìm không thấy thì thôi đi.”

Tiêu Nhạc Chiêu hất cằm về phía đám người tụ tập cách đó mười trượng: "Vậy qua bên kia nhìn xem, nếu vẫn không tìm thấy, thì thôi.”

Hai người đi tới bên ngoài đám người tụ tập, Tiêu Nhạc Chiêu ước lượng chân, không thể thấy rõ đám người ở trung tâm đang làm cái gì, vì thế hỏi một vị phụ nhân bên cạnh: "Thẩm thẩm, mọi người vây quanh ở chỗ này là đang nhìn cái gì thế?"

Phụ nhân quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhạc Chiêu, thấy là một tiểu cô nương vừa hiểu lễ lại môi hồng răng trắng, trong lòng vô cùng có hảo cảm, cho nên trả lời kiên nhẫn tỉ mỉ: "Sắp có bắn pháo hoa rồi, nghe nói là thợ thủ công tới từ Bắc Khương quốc, chuyên môn đi tới đi lui hoàng thành biểu diễn ở các quốc gia, tài nghệ siêu quần.”

Ánh mắt Tiêu Nhạc Chiêu chớp động, nàng nhấc chân cố gắng nhìn về phía trung tâm đám người, thế nhưng trong đám người ba tầng ngoài ba tầng, đầu người nhốn nháo, đông nghịt một mảnh, căn bản không nhìn thấy tình hình bên trong.

Phụ nhân thấy nàng tò mò, liền nhường vị trí của mình: "Nào, cô nương, ngươi chen vào bên ta đi, ra hàng đầu xem mới đặc sắc.”

“A, thẩm thẩm, ngươi nhìn ra ta là... " Tiêu Nhạc Chiêu kinh ngạc.

Phụ nhân mỉm cười: "Khí chất hồn nhiên của nữ nhi gia, những nhi lang kia không học được.”

“Triệu Nhị Lang, lui ra một chút, để hai cô nương này đi vào trong, còn có ngươi, Cát Bàn Tính, xê ra, đừng giả bộ không nghe thấy." Phụ nhân hét to một tiếng, mấy người phía trước nhao nhao nghiêng người nhường đường cho Tiêu Nhạc Chiêu và Lưu Tô.

Tiêu Nhạc Chiêu có chút thẹn thùng, một đường nói lời cảm ơn, cuối cùng thuận lợi chen vào tận cùng bên trong đám người, có thể nhìn thấu toàn bộ sân bắn pháo hoa.

Chính giữa sân có lều hoa cao một hai trượng, trên lều cắm đầy cành liễu tươi mới cùng pháo hoa pháo trúc, dưới lều đứng chừng mười mấy nam nhân trung niên mặc áo cộc tay, đang làm kiểm tra cuối cùng trước khi biểu diễn.

Ít lâu sau, các nam tử áo cộc tay đều về vị trí của mình, bắt đầu biểu diễn trong tiếng hò hét như sấm dậy của đám người xem. Người đánh hoa đầu tiên cầm lấy hai cây hoa bổng, nhanh chóng chạy tới phía dưới lều hoa, cánh tay ra sức vung lên, hai cây gậy chạm vào nhau, từ chỗ giao tiếp chợt hiện ra pháo hoa rực rỡ, đánh xong một gậy, liền có người lập tức tiếp lấy, một gậy tiếp một gậy.

Hơn mười người bắn hoa xuyên qua dưới tán hoa, nước sắt xông vào tán hoa, chạm vào pháo hoa và pháo trúc, tiếng pháo trúc vang lên, cây sắt hoa bạc bắn tung tóe, cảnh tượng đoạt mắt người, rực rỡ đến cực điểm, dẫn tới người xem tán thưởng không thôi.

Tiêu Nhạc Chiêu cũng bị hoa sắt đầy trời này làm cho kinh ngạc, nhất thời quên mất mình tới tìm người, kéo tay Lưu Tô không ngừng vỗ tay, nhưng sau một khắc, trong nháy mắt nàng tựa hồ ở trong một mảnh ánh sáng rực rỡ này nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đối diện.

Nàng ngưng thần nhìn, đầu tiên là nhìn rõ nữ tử huyền y đứng đối diện kia, tiện đà mới thấy rõ bên cạnh nữ tử huyền y.

“Hay - -!" Một trận tiếng hoan hô vang lên, trong sân bắn ra thiết hoa vọt tới cao mấy trượng, từng tầng từng tầng cuồn cuộn rơi xuống, như sao băng diệu không, rực rỡ chói mắt. Ánh sáng diệu nhân này hoàn toàn chiếu sáng bộ dáng người nọ mà Tiêu Nhạc Chiêu muốn tìm.

Nữ tử thân hình cao gầy, một thân áo bào hồ phục cổ tròn, nàng không búi tóc giống nữ tử Trung Nguyên, mà là xõa tóc thắt bím, đuôi bím buộc hoa văn bạc chạm khắc, bên tai trái đeo một viên lục tùng thạch.

Một thân trang phục cùng khí chất này cho thấy nữ tử cũng không phải là nhân sĩ trung thổ, nhưng mặt nữ tử lại không hoàn toàn rộng trán rộng mũi rộng như người Hồ, mặt mày của nàng thư lãng, thần thanh cốt tú, khi thiết hoa bắn ra màu vàng sáng bóng thấm vào trên gò má, lộ ra nụ cười ấm áp.

“Điện hạ?" Lưu Tô thấy Tiêu Nhạc Chiêu đột nhiên không lên tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn đối diện, không khỏi ghé tai gọi.

Tiêu Nhạc Chiêu lấy lại tinh thần, kéo Lưu Tô quay đầu: "Đi, các nàng ở bên kia.”

Hai người vất vả chui ra khỏi đám người, màn biểu diễn đánh thiết hoa cũng đến hồi kết thúc, đám người vừa rồi còn chen chúc chật như nêm cối tản ra bốn phía, Tiêu Nhạc Chiêu rướn cổ nhìn chung quanh, nhưng dòng người trên đường qua lại như thoi đưa, muốn tìm một người nói nghe thì dễ.

Bất đắc dĩ, nàng dự định bỏ cuộc cùng Lưu Tô hồi cung, mới đi ra ngoài vài bước đầu vai liền bị người không nhẹ không nặng vỗ một cái.

Nàng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt xinh đẹp tú dật kia xuất hiện trước mắt mình, vừa rồi cách xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy diện mạo ngũ quan của đối phương, trước mắt đứng gần, mới thấy rõ hình dáng thật của nữ tử.

Đối phương có một đôi mắt vô cùng trong suốt, màu mắt nhạt nhẽo, oáng ánh lấp lánh, sống mũi mỏng mà thẳng, khóe môi đỏ mọng mang theo độ cong hơi nhếch lên.

“Cô nương đang tìm ta sao?" Nữ tử mỉm cười hỏi.

Tiêu Nhạc Chiêu giật mình trong chớp mắt, sau khi kịp phản ứng, cũng không hỏi đối phương làm sao biết được thân phận nữ tử của mình, từ phản ứng vừa rồi của thẩm thẩm kia mà xem, hôm nay nàng thay đổi trang phục quả thật tạm được.

Tiêu Nhạc Chiêu gật đầu: "A đúng, ta là vì trả lại đồ cho ngươi." Nói xong ra hiệu cho Lưu Tô trả lại hộp rượu cho nữ tử.

Ánh mắt nữ tử nhẹ nhàng đảo qua hộp, rơi xuống trên mặt Tiêu Nhạc Chiêu: "Hầu bàn kia không nói nguyên do ta tặng rượu cho cô nương nghe sao?"

“Hắn có nói, là chính ta không cần, đây là ngươi thắng, nên là của ngươi. Hơn nữa, ngươi vốn là vì rượu này mới tới tham gia xạ phục lệnh.”

“Cô nương giúp ta, tặng chút tâm ý này cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, năm nay có thể thắng, năm sau chưa chắc không thể." Nữ tử học theo lời Tiêu Nhạc Chiêu trả lời.

Tiêu Nhạc Chiêu khẽ cắn môi dưới, suy tư một lát rồi nói: "Vậy coi như ta mua lại của ngươi là được rồi, Tô Tô.”

Lưu Tô hiểu ý, đưa tay muốn lấy túi tiền ra, nữ tử giơ tay từ chối: "Rượu này vốn là phần thưởng lễ hội, nếu dính mùi tiền thì không khỏi tổn hại ý hay. Không bằng như vậy, ta và cô nương có duyên gặp nhau ở đây, nếu cô nương không để ý, trước mắt lại không có việc gấp, không bằng cùng uống rượu này, thế nào?"

Trong mắt Lưu Tô dâng lên cảnh giác, vừa nhìn chằm chằm nữ tử vừa tiến đến bên tai Tiêu Nhạc Chiêu nói nhỏ: "Tiểu thư, canh giờ đã muộn, chúng ta nên trở về rồi.”

Sắc mặt Tiêu Nhạc Chiêu do dự.

Nữ tử thấy nàng khó xử, liền nói: "Không sao, ta cùng cô nương vốn là bèo nước gặp nhau, tùy tiện đề nghị, quả thật có chút đường đột, vậy rượu này ta liền thu hồi, không để cô nương khó xử nữa.”

Tầm mắt Tiêu Nhạc Chiêu di chuyển theo hộp vuông, mắt thấy hộp từ tay Lưu Tô chuyển qua tay nữ tử huyền y kia, lại thấy hai người kia xoay người muốn rời đi, vội vàng lên tiếng: "Cũng không có việc gì gấp, vậy...... vậy cùng uống đi.”

Lưu Tô mở to mắt: "Tiểu thư!”

“Không sao đâu.” Tiêu Nhạc Chiêu kéo cánh tay Lưu Tô, cười tủm tỉm nói, "Bốn người một bầu rượu, không mất quá nhiều thời gian, uống xong chúng ta liền trở về.”