Diệp Hướng Dương vừa cầm tách trà lên đã yên lặng đặt xuống, cả nhà bọn họ đều thích uống trà, ba họ xưng là phẩm trà 40 năm, trà nhập khẩu nào cũng biết, xem ra sau này ba mà khoác lác nữa thì coi như tự tát vào mặt mình.
Diệp Quân Tiêu cắn răng, đây là trà ngon mà ông đích thân nếm thử, sao đến miệng con gái lại thành trà kém?
“Sao? Trà không hợp khẩu vị của con à? Muốn uống coca?”
“Vâng, vâng.”
Mắt nhỏ sáng lấp lánh, Diệp Hướng Hi dùng vẻ mặt chờ mong nhìn ba mình, cô còn đang nghĩ sao ba lại đổi tính rồi?
“Vậy trước tiên con nói cho ba biết tại sao lại không thích trà này.”
Diệp Quân Tiêu không tin là con gái mình vừa uống một ngụm đã phẩm ra được nhiều điều như vậy.
Tất cả mọi người đều bị giọng nói nghiêm khắc của Diệp Quân Tiêu thu hút, cùng nhìn về phía Diệp Hướng Hi, tò mò không biết tại sao cô lại có thể nhận trà ngon này thành trà đểu.
Bị mọi người nhìn chăm chú, Diệp Hướng Hi ho khẽ hai tiếng, cô cầm ấm trà lên, mở nắp rót trà bên trong ra rồi bắt đầu phổ cập khoa học.
“Ba, đông đỏ hạ xanh là đúng, nhưng ba xem trà Long Tỉnh Tây Hồ, Nha Tiêm, Diệp Sắc nhà ta đều là trà ngon, màu sắc không có gì để nói. Sau khi pha thì có lá xanh cũng có lá hơi vàng, vì sau khi bọn họ ướp lạnh sẽ hong khô lần nữa. Sót lại chỉ còn bọt nổi trên nước trà, trông như lá trà dạng bột, còn cho thêm cả hương liệu.”
Cô nói xong mà mọi người vẫn thắc mắc, Diệp Hướng Hi cũng không biết nên biểu đạt thế nào. Bình thường ở Tu chân giới nếu cô thấy loại thảo dược nào có vấn đề thì sẽ để chưởng môn tìm người giải quyết.
Khẽ mím môi, Diệp Hướng Hi thử thăm dò: “À, nếu mọi người không tin thì có thể mời chuyên gia đến để kiểm tra.”
Diệp Quân Tiêu cũng không khách khí với Diệp Hướng Hi, lập tức lấy điện thoại gọi cho trợ lý yêu cầu gửi trà đi kiểm tra, ông cũng không tin có người dám lừa mình.
Đoàn Phỉ Nhiên cảm thấy mình ở đây hơi dư thừa, nàng nói nếu mọi người có việc thì nàng đi về trước.
“Chị Đoàn, chị không được đi. Không phải trước đó chị đã đồng ý ăn cơm với em ư? Chị không ăn với ba mẹ và các anh em cũng không sao, chị có thể ăn cùng em mà.”
Diệp Hướng Hi phát hiện Đoàn Phỉ Nhiên muốn đi, cô lập tức đứng dậy chạy tới ngồi bên cạnh Đoàn Phỉ Nhiên.
Bởi vì Đoàn Phỉ Nhiên ngồi trên một chiếc ghế đơn nên khi Diệp Hướng Hi nắm tay nàng, cô rất tự nhiên ngả vào người nàng.
Đoàn Phỉ Nhiên cứng đờ người, nàng không quen thân mật với người khác nên cảm thấy mình hơi bị mạo phạm, nhưng thấy đối phương là một bạn nhỏ, nàng không thể bảo cô dịch ra được.
Nàng khẽ thở dài, cảm thấy bất lực với Diệp Hướng Hi.
[Haha, chỉ có mình đi ăn với chị gái, như vậy sẽ không có ai quản mình. Mình đúng là một thiên tài mà, phải tự vỗ tay khen ngợi mới được.]
Khóe miệng cong cong, Đoàn Phỉ Nhiên cảm thấy Diệp Hướng Hi đúng là trẻ con, chỉ cần có ăn là cô đã vui vẻ.
Đoàn Phỉ Nhiên vô thức nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, lông mi khẽ run xin nàng chia cho cô một chiếc xúc xích nướng.
Đoàn Phỉ Nhiên khẽ dịch sang bên cạnh một chút, ai ngờ Diệp Hướng Hi như thể không có xương cốt mà ngã theo nàng, Không còn lựa chọn nào khác, Đoàn Phỉ Nhiên chỉ có thể chấp nhận, để Diệp Hướng Hi tựa vào mình như một món trang sức.
Lý Uyển Lâm nhìn con gái mình vứt bỏ hình tượng dựa vào người Đoàn Phỉ Nhiên, bà hơi xấu hổ nhưng lại ngại nhắc. Khó khăn lắm Tiểu Hi mới bình phục, Đoàn Phỉ Nhiên cũng coi như người bạn đầu tiên của con bé. Hiếm khi thấy con bé thích một ai đó như vậy, mà người ta còn không từ chối nữa nên bà cũng kệ cô.
Thấy chồng mình định mở miệng, Lý Uyển Lâm vội giữ ông lại, nói mình hơi khó chịu mong ông về cùng bà.