Đoàn Phỉ Nhiên đi theo Diệp Quân Tiêu đến văn phòng chủ tịch, vừa vào đã nhìn thấy Diệp Hướng Quang ngồi gác chân lên bàn chủ tịch, cực kỳ giống cậu ấm bất cần đời.
Nàng nhớ lại lời nói đùa của Cố Hiểu Khê hôm qua mà thầm cười lạnh. Loại đàn ông này tự đóng gói kèm theo cổ phần đưa đến nhà nàng ở rể thì nàng cũng dặn quản gia đuổi ra khỏi nhà.
Nhìn thôi đã chướng mắt.
Diệp Hướng Thần nhìn một vòng sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Uyển Lâm, hai người xì xầm như đang bàn bạc gì đó.
Đoàn Phỉ Nhiên bỗng cảm thấy trong nhà họ Diệp dường như ngoài Diệp Quân Tiêu, Diệp Hướng Dương thì những người khác không ai làm việc. Về phần Diệp Hướng Hi, đầu óc thông minh nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức làm người ta ngạc nhiên, khiến nàng bất ngờ cho nên cảm thấy tò mò.
Diệp Quân Tiêu giận sôi máu với hai đứa con trai nhà mình. Nếu không phải Đoàn Phỉ Nhiên đang ở đây thì ông rất muốn chạy qua đạp Diệp Hướng Quang một phát.
Ngồi lên ghế chủ tịch thì cũng thôi đi, còn cà lơ phất phơ như vậy, làm người ta nhìn thấy mà tức giận.
Ông giả vờ tằng hắng nhắc nhở, đứa con thứ hai chẳng được tích sự gì giật thót ngã khỏi ghế. Diệp Quân Tiêu nhắm mắt, không ngừng niệm đứa nào cũng là con mình, không thể đòi hỏi đứa nào cũng giỏi giang được.
Có hai cái vết xe đổ là con trai thứ hai và thứ ba, Diệp Quân Tiêu càng thêm kiên định việc đích thân dạy dỗ Tiểu Hi.
Diệp Quân Tiêu vừa mời Đoàn Phỉ Nhiên ngồi xuống, con cả đã xách theo con gái đi đến. Ông thấy hai má con gái phồng lên như chuột hamster, quả thật không nhìn nổi nữa.
Có khi nào ông và Uyển Lâm bỏ đói Tiểu Hi đâu? Sao có cơ hội là nó nhét đồ ăn vào miệng thế này?
Diệp Hướng Hi bị bắt đến văn phòng của ba mình, thấy người đã đến đông đủ thì cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng để nói chuyện.
[Sắc mặt ba không tốt lắm, phải nghĩ cách mới được.]
Cô giãy giụa thoát khỏi tay anh trai, nhảy đến bên cạnh Đoàn Phỉ Nhiên, kéo tay nàng cười khúc khích nói: “Chị Đoàn, em vừa mới nói muốn mời chị ăn cơm, chị muốn ăn gì?”
Diệp Hướng Hi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt uy hϊếp của ba, trốn sau lưng Đoàn Phỉ Nhiên nhỏ giọng xúi giục nàng mau tiếp lời mình.
Đoàn Phỉ Nhiên phát hiện mình biến thành chất trung hòa của nhà họ Diệp rất muốn gõ đầu Diệp Hướng Hi, không ngờ lại lấy mình ra làm bia đỡ...
“Tiểu Hi qua đây trước đi, bây giờ là mấy giờ mà đòi ăn cơm trưa.” Lý Uyển Lâm không vui, nghiêm nghị nói với Diệp Hướng Hi.
Diệp Hướng Hi bị mẹ điểm danh trề môi, nấp sau Đoàn Phỉ Nhiên nói khẽ: “Chị ơi, chị ruột của em ơi, lát nữa chị phải giải cứu em nhé.”
Diệp Hướng Hi nói xong chậm rãi lê từng bước về phía Lý Uyển Lâm giống như con ốc sên.
[Huhuhu, ông trời ơi, con mới ăn được một miếng bánh kem nhỏ xíu đã bị anh trai bắt trở về. Bây giờ còn bị mẹ mắng, công lý ở đâu... Chẳng phải nhà con giàu lắm ư, vì sao chỉ ăn miếng bánh kem thôi cũng khó đến vậy...]
Đoàn Phỉ Nhiên nhịn cười, đối diện với vẻ mặt một lời khó nói hết của người nhà họ Diệp, lúc ngồi xuống đối diện bọn họ thì suy nghĩ làm sao để giúp bạn nhỏ thoát nạn đây.
Bên tai chỉ toàn âm thanh của mẹ cô đang nắm lấy đôi tay xinh đẹp của Đoàn Phỉ Nhiên mà kể lể, Diệp Hướng Hi chán nản dựa vào sô pha ngây người, thấy các anh trai mình đều ngồi nghiêm chỉnh, trong lúc cô đang tò mò vì sao bọn họ lại kì lạ như thế thế chợt cảm thấy mình như một cái gai.
Lén nhìn sang bên cạnh, thấy ba đang nhìn mình với vẻ mặt bất thiện Diệp Hướng Hi nuốt nước miếng, bưng tách trà trước mặt lên uống.
Trà vừa vào miệng, Diệp Hướng Hi chép miệng đầy vẻ ghét bỏ.
[Nhà mình sắp phá sản à? Sao trà này lại dở thế? Trà mới trộn lẫn trà cũ, bên trong còn có mấy lá trà bị mốc, eo ôi ghê quá.]