Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 22: Quà có thể không tặng nhưng cảm ơn thì không thể không nói

Đoàn Phỉ Nhiên cũng nghe thấy tiếng lòng của Diệp Hướng Hi, trong lòng chấn động, không nói người bạn nhỏ Diệp Hướng Hi trước mặt tính toán không một kẽ hở, lần nào cũng chọn đúng nơi đầu tư, rốt cuộc là giả heo ăn thịt hổ hay chỉ đơn thuần là may mắn?

Đoàn Phỉ Nhiên nhớ lại hôm qua sau khi biết được thân phận của Diệp Hướng Hi đã bảo thám tử tư ngừng điều tra, lúc này cảm thấy cần phải tiếp tục mới được.

“Ba, bao nhiêu năm nay con chưa lấy cổ tức, vậy hãy trừ tiền lãi vào số tiền đó là được. Vả lại chị Đoàn đã cứu con, con cũng định đưa cổ phần cho chị ấy mang đi đầu tư, chẳng phải một công đôi chuyện rồi sao? Hơn nữa đất đặt ở đó thì chỉ là đất, mang vào lưu thông mới là tiền.”

“Con nói hết rồi có cho ba nói không hả?”

Diệp Quân Tiêu lườm con gái, sau đó quay sang Đoàn Phỉ Nhiên, muốn nghe suy nghĩ của đối phương. Dù sao thì cả nhà bọn họ bàn bạc thế nào, nếu người ta không đồng ý cũng vô ích.

“Tôi không có ý kiến, chỉ cần có mặt bằng, còn không cần trả tiền ngay thì tôi không còn có ý kiến gì nữa. Tuy nhiên, không biết Tiểu Hi có ý kiến gì với 10% hoa hồng hay không?”

Bây giờ Đoàn Phỉ Nhiên rất có hứng thú với cô bạn nhỏ Diệp Hướng Hi này, mỗi lần cô đưa ra ý kiến luôn khiến người khác bất ngờ.

“10% đã nhiều lắm rồi, em còn có ý kiến gì nữa chứ? Em còn lo chị Đoàn sẽ lỗ vốn đấy, hay là em lấy 8% thôi, sau đó chị Đoàn tặng cả nhà bọn em mỗi người một tấm vé trọn đời. Đúng rồi, còn phải tính luôn vợ và con của các anh trai nữa.”

Diệp Hướng Dương nghe em gái tranh giành quyền lợi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe cô không chỉ giành quyền lợi cho mình mà còn cho cả gia đình thì không biết nên khóc hay nên cười.

Đoàn Phỉ Nhiên lập tức gật đầu đồng ý, dùng mấy tấm thẻ hội viên trọn đời đổi lấy hơn 2% lợi nhuận mỗi năm, nàng không biết Diệp Hướng Hi cố ý hay thật sự không hiểu hai phần lợi nhuận có nghĩa là gì, là bao nhiêu tiền?

Diệp Hướng Hi thấy mọi người tán thành thì hoan hô, bật dậy lao ra ngoài như một cơn gió.

Diệp Quân Tiêu cau mày nhìn đứa con gái không có gia giáo nhà mình, quay sang nhìn về phía con trai, dùng ánh mắt hỏi anh ấy có biết Diệp Hướng Hi vội vàng như đi đầu thai vậy là muốn làm gì không?

Diệp Hướng Dương cảm nhận được ánh mắt “quan tâm” của ba và tổng giám đốc Đoàn, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua là lần đầu tiên em gái tới công ty, phát hiện trong phòng trà nước có rất nhiều thức ăn miễn phí, có lẽ lại muốn đến ăn vụng rồi.”

“Dạ dày của em ấy… Ổn không?” Đoàn Phỉ Nhiên không nhịn được hỏi, nếu không phải hôm qua đúng lúc gặp được thì có lẽ Diệp Hướng Hi đã bứt cỏ dại ven đường chữa cho mình rồi.

“Tổng giám đốc Đoàn, cô cũng biết hôm qua Tiểu Hi mất nước dẫn đến đau dạ dày, xin lỗi tôi đi trước.”

Diệp Hướng Dương nói xong không đợi Đoàn Phỉ Nhiên đồng ý cũng đã lao ra khỏi phòng như một cơn gió.

“Ngại quá tổng giám đốc Đoàn, để cô chê cười rồi.”

Diệp Quân Tiêu vừa xin lỗi vừa bảo trợ lý và thư ký đối chiếu biên bản cuộc họp với trợ lý và thư ký của Đoàn Phỉ Nhiên.

Diệp Quân Tiêu thấy Đoàn Phỉ Nhiên dường như không bận chủ động mời nàng đến văn phòng của mình ngồi, nói vợ mình cũng muốn cảm ơn nàng, ngặt nỗi bọn họ có chuyện quan trọng cần bàn cho nên đành gác lại.

“Chủ tịch Diệp, mọi người khách sáo quá. Phần quà cảm ơn của Tiểu Hi đã đủ lớn rồi, tôi nhận còn ngại đấy. Phiền chủ tịch nói lại với phu nhân không cần tốn kém nữa, nếu không tôi cảm thấy mình giống như lợi dụng việc trả ơn vậy.”

“Hahaha, tổng giám đốc Đoàn quá lời rồi. Hiếm khi Tiểu Hi nhà tôi có ý tưởng, đương nhiên chúng tôi phải ủng hộ rồi. Nhưng nó là nó, chúng tôi là chúng tôi. Quà có thể không tặng nhưng cảm ơn thì không thể không nói.”