Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 21: Tiểu Hi là kỳ tài thương nghiệp

Đâu chỉ là kỳ tài thương nghiệp, quái nhân thương nghiệp ở trước mặt cô cũng phải nhường ba phần, không nói đầu óc liên tục tính toán, thái độ suy nghĩ vì người khác này quả thật làm người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

[Mình đúng là thiên tài mà, giúp chị giải quyết được một chuyện phiền phức.]

Đoàn Phỉ Nhiên thật hy vọng mình nghe không thấy tiếng lòng Diệp Hướng Hi, vậy thì nàng có thể dứt khoát từ chối, còn có thể lấy cớ này chỉ trích Diệp thị đùa giỡn mình. Nhưng nàng nghe thấy được, cho nên thật sự không thể tức giận nổi.

Đoàn Phỉ Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, mời Diệp Hướng Dương và Diệp Quân Tiêu đến phòng họp nói chuyện.

Diệp Hướng Hi đang chờ ba, anh trai và Đoàn Phỉ Nhiên đi rồi sẽ tìm cớ đến phòng trà nước ăn bánh kem thì bị anh trai nắm cổ áo lôi vào phòng họp...

Diệp Hướng Hi rất tức tối vì phải đến phòng họp với anh trai và ba mình, chẳng hiểu họ kéo người không biết gì như cô đến đây để làm gì.

Liên tưởng đến lời đồn đãi mình ham ăn ở phòng trà nước hôm qua, cuối cùng quang vinh ăn đến mức vào bệnh viện thì Diệp Hướng Hi đã đoán ra vì sao anh trai thân yêu bắt mình đến đây cho bằng được.

Diệp Hướng Hi nhàm chán nằm dài ra bàn nghe anh trai và Đoàn Phỉ Nhiên nói chuyện. Phương hướng mà hai người bàn bạc rõ ràng giống với đề nghị của cô, chẳng qua đổi nơi nói chuyện là để bàn chi tiết?

“Tổng giám đốc Diệp, lần trước chúng ta hẹn nhau ra là để bàn chuyện thu mua đất, sao các anh nghe đề nghị của cô bạn nhỏ nhà mình thì đổi thành muốn hợp tác làm hạng mục này với chúng tôi rồi?”

“Tổng giám đốc Đoàn, lúc nãy cô cũng nghe em gái tôi nói rồi. Chúng ta cùng nhau khai thác giúp dòng tiền của cô đầy đủ hơn, có thể đầu tư nhiều hơn chẳng phải sao? Tục ngữ nói rất đúng, không thể bỏ hết trứng gà vào trong một cái giỏ, đúng không?”

Đoàn Phỉ Nhiên liếc mắt nhìn cô bạn nhỏ nằm dài ra bàn khảy ngón tay, nghĩ đến gì đó nói: “Tổng giám đốc Diệp, chẳng phải các anh nói muốn cảm ơn hôm qua tôi đưa Tiểu Hi đến bệnh viện sao? Một khi đã như vậy, chi bằng chúng ta cùng lùi một bước, các anh đầu tư đất, dựa theo giá trị mảnh đất tính tỷ lệ với tổng đầu tư, chia 10% giá vé, anh thấy sao?”

Diệp Hướng Hi vừa nghe được chia phần trăm thì mắt sáng rực, bật dậy tức thì, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tằng hắng rồi nói: “Khụ khụ, ba, anh trai, con muốn hỏi cổ phần của con ở công ty có giá trị bằng mảnh đất của nhà ta không?”

Diệp Hướng Dương ngẩn người, đoán được em gái muốn làm gì thì vội vàng nhìn về phía ba.

Diệp Quân Tiêu nhận được tín hiệu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Dư sức, chẳng qua nếu Tiểu Hi muốn thế chấp mảnh đất kia cho bọn ba thì mỗi năm chia lợi nhuận như thế nào? Không nói rõ chuyện chia hoa hồng thì ba không thể hứa với con, hoa hồng mỗi năm của con có đủ trả tiền lãi cho bọn ba hay không?”

Diệp Hướng Hi suy nghĩ theo lời ba, mày nhíu lại, cắn môi lộ vẻ trầm tư.

[Ừm, ba nói rất có lý nhưng tài khoản của cô không có tiền. Cổ phần được đưa từ lúc nào nhỉ? Bây giờ đòi ba chia hoa hồng năm xưa có bị đánh chết hay không? Lúc nãy hình như nghe anh hai nói anh ấy cũng có 3% cổ phần, đồng nghĩa với việc các anh trai ai cũng có 3%. Từ đó suy ra chắc hẳn mình chưa nhận được cổ tức.]

Diệp Hướng Hi âm thầm ngước lên nhìn ba, cân nhắc nên mở lời thế nào.

Diệp Quân Tiêu nhìn con gái nhà mình, bây giờ đã tin Tiểu Hi là kỳ tài thương nghiệp rồi... Không có kiến thức thương nghiệp vẫn có thể dựa vào bản năng đưa ra phương án có lợi nhất cho sản nghiệp của mình.

Mỗi năm các anh trai được chia hoa hồng chỉ Tiểu Hi không có. Với tình trạng trước kia của cô, bọn họ cũng không dám đưa tiền cho.

Diệp Quân Tiêu tính toán mà lưng toát mồ hôi lạnh, sau này nhất định phải chú ý Diệp Hướng Hi sát sao, ông phải đích thân dạy dỗ mới được. Nếu đã có thiên phú trong việc làm ăn thì có lý nào lại lãng phí?