Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 20: Sao anh có thể bụng dạ hẹp hòi như vậy?

Diệp Hướng Quang cười ngả nghiêng vào em ba, cô em gái của mình đúng là quán triệt tư tưởng lười biếng đến mức tận cùng. Bảo con gái nhà giàu số một kiếm tiền cho mình, tìm được tư bản lớn nhất cả nước đầu tư cho mình, chẳng phải có được thu nhập ổn định rồi sao?

Diệp Hướng Thần cũng cười đến bụng đau, sau đó dưới ánh ghét bỏ của ba yếu ớt giơ tay, nói: “Tổng giám đốc Đoàn, tôi cũng có 3% cổ phần, có thể ké em gái luôn không? Tôi không tham lam như nó, chỉ cần bốn sáu là được, cô sáu tôi bốn.”

Diệp Hướng Hi thấy ai cũng cười thì khó hiểu nhíu mày, hỏi: “Sao thế? Tối hôm qua con hỏi anh trai rằng trong tay con có thứ gì quan trọng nhất, đáng giá nhất. Anh trai nói với con là cổ phần Diệp thị, mỗi năm được chia hoa hồng. Con đã lên mạng tra, có thể thế chấp ngân hàng cho vay đầu tư, con ra tiền, kiếm được lời chia đều với chị còn lổ con chịu kia mà?”

[Kỳ lạ, đã lấy thứ đáng giá nhất mà mình có ra chia sẻ sao cả nhà và chị ai cũng cười mình? Một vốn bốn lời, bao lời không lỗ còn cung cấp thời gian dài, vẫn chưa đủ chân thành? Vì sao cả nhà nghĩ món quà cảm ơn này có vấn đề nhỉ?]

Diệp Hướng Hi không nghĩ ra nhưng vẫn tôn trọng. Cuối cùng xấu hổ gãi đầu, thử nói: “Không thì em mời chị đi ăn? Hoặc là chị muốn gì, em bảo anh trai mua cho chị.”

“Vì sao lại là anh?”

Lúc nãy Diệp Hướng Dương cũng bị tính toán của em gái chọc cười, nếu không phải bình thường vì tỏ vẻ uy nghiêm mà hay xụ mặt ít nói ít cười thì cũng đã bật cười như hai em trai rồi.

Bảo kỳ tài thương nghiệp Đoàn Phỉ Nhiên đầu tư cho mình, em gái gõ bàn tính toán sập dãy Himalayas luôn rồi...

“Anh à, em ngất xỉu ở tập đoàn nhà chúng ta, anh không phải người đầu tiên phát hiện đưa em đến bệnh viện đương nhiên trách nhiệm thuộc về anh rồi. Lại nói chị Đoàn của em xinh đẹp lương thiện, sao anh có thể bụng dạ hẹp hòi như vậy? Thảo nào kinh doanh không lại người ta.”

Diệp Hướng Dương nghe em gái phàn nàn muốn cãi lại nhưng ngại ba mẹ và người ngoài ở đây, chỉ có thể trút giận lên hai em trai đang cười hả hê.

Diệp Hướng Quang và Diệp Hướng Thần bị trừng lập tức đứng thẳng lưng, trốn sau lưng mẹ tiếp tục cười.

Đoàn Phỉ Nhiên cũng bị mạch não kỳ lạ của Diệp Hướng Hi chọc cười, có cảm giác như bị lừa vậy. Rõ ràng nàng cứu người, sau đó còn bị người ta dùng danh nghĩa cảm ơn yêu cầu đầu tư giúp cô, nếu không phải nghe được tiếng lòng của Diệp Hướng Hi thì nàng đã nghi ngờ cô đang tính kế mình.

“Tiểu Hi, không cần khách sáo vậy đâu. Hôm qua trùng hợp chị đến tìm anh trai em bàn công việc, bởi vì đưa em đi bệnh viện mà cuộc họp bị dời lại. Nếu em muốn cảm ơn chị thì bảo lát nữa bàn chuyện làm ăn anh trai em nhẹ tay một chút là được.”

Diệp Hướng Hi đảo mắt, đi đến chỗ anh trai, dùng khuỷu tay chọc chọc anh ấy, hỏi chuyện làm ăn mà Đoàn Phỉ Nhiên nói?

Diệp Hướng Dương nhìn em gái nhà mình rồi nhìn sang ba mẹ, thấy bọn họ gật đầu mới giải thích chuyện hợp tác hôm qua bọn họ sắp bàn cho Diệp Hướng Hi nghe.

Thì ra Đoàn Phỉ Nhiên đang dự định xây công viên giải trí quy mô lớn, bọn họ muốn lấy mảnh đất thuộc sở hữu của Diệp thị xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng, giúp quy mô của công viên giải trí lớn hơn, cơ sở vật chất hoàn thiện hơn nữa.

Diệp Hướng Hi mở chai nước trong tầm tay uống một ngụm, bình chân như vại nói: “Vậy chẳng phải đơn giản rồi sao. Chị Đoàn muốn xây dựng công viên giải trí chắc chắn cần rất nhiều tiền, còn phải bỏ tiền ra mua đất chẳng phải gia tăng gánh nặng tài chính. Chi bằng để nhà họ Diệp bọn em khai thác mảnh đất đó, sau đó tiến hành song song là được rồi. Chị thu vé vào cửa, còn bọn em thu tiền khách sạn, thế nào?”

Mọi người nghe xong ngẩn ra, cuối cùng Diệp Quân Tiêu cũng hiểu vì sao con cả nói con gái là kỳ tài thương nghiệp rồi.