“Cậu biết vì sao cậu không tra ra được thông tin của cô bạn nhỏ hôm nay không?”
Cố Hiểu Khê lập tức bị khơi gợi hứng thú, một lần nữa ngồi xuống cạnh Đoàn Phỉ Nhiên, lông mày giật giật, ánh mắt đầy tò mò chờ nàng nói.
Đoàn Phỉ Nhiên không biết phải nói gì với đứa bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ này nữa, dường như ngoài lúc làm phẫu thuật giống người bình thường ra thì những lúc khác hệt như mấy cô bé học sinh nhiều chuyện.
“Cô bạn nhỏ kia là cô tư nhà họ Diệp, ngày mai chủ tịch Diệp sẽ dẫn Diệp Hướng Dương và con gái út đến cảm ơn tớ.”
“Hầy, thật là đáng tiếc, ngày mai tớ có ca phẫu thuật, nếu không thật muốn đến gặp cô bạn nhỏ kia với cậu. Nhưng tớ nghe nói con gái nhà họ Diệp bị thiểu năng trí tuệ cho nên vẫn luôn được bảo vệ kỹ càng, hôm nay nghe cậu kể hình như không giống lắm?”
Đoàn Phỉ Nhiên nghe Cố Hiểu Khê nói vậy cũng mang máng nhớ lại hình như từng nghe người trong giới đồn rằng con gái nhà họ Diệp đầu óc không bình thường. Có điều nàng nhớ lại quá trình mình và cô bạn nhỏ kia quen biết và trò chuyện với nhau lại cảm thấy đối phương không có vấn đề gì.
Ngày kế, Đoàn Phỉ Nhiên lại dẫn theo thư ký và trợ lý đến Diệp thị, vào văn phòng thì thấy gia đình nhà họ Diệp vừa nhìn thấy mình lập tức đổi gương mặt tươi cười, đứng dậy nhiệt tình ra đón.
Nàng vừa lịch sự bắt tay với Diệp Quân Tiêu vừa lén lút quan sát cô bạn nhỏ.
Diệp Hướng Hi đứng sau lưng ba mẹ, cô nhớ lại kiến thức mà anh trai phổ cập cho mình đêm qua, trong lòng càng thưởng thức Đoàn Phỉ Nhiên.
[Hầy, chị Đoàn đúng là người vừa ưu tú vừa tốt bụng điển hình mà, có phải Nữ Oa quá bất công quá rồi không, tạo ra chị ấy đã xinh đẹp lại còn thông minh, sao không chia một chút cho mình nhỉ? Không đúng, mình cũng vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại còn may mắn, công ty có anh trai, mình chỉ cần ngồi ăn hưởng phúc là được!]
Diệp Hướng Quang và Diệp Hướng Thần nghe thấy tiếng lòng của em gái nhà mình không nhịn được bật cười thành tiếng. Thầm than gen nhà họ Diệp bọn họ đúng là không lệch vào đâu được, sau khi sinh Diệp Hướng Dương thì ai cũng muốn lười biếng, không hổ là em gái của bọn họ, suy nghĩ rất nhất trí.
Diệp Quân Tiêu ngao ngán nhìn con gái không có chí cầu tiến, nhớ lại hôm qua con cả nói với mình Tiểu Hi có thiên phú trong kinh doanh mà cười lạnh. Nếu ông không thể bồi dưỡng Tiểu Hi đến mức trò giỏi hơn thầy thì ắt hẳn đây là vết nhơ cả đời ông!
Diệp Hướng Dương chết lặng khi nghe tiếng lòng của em gái, gần đây anh ấy ở cùng với em gái lâu nhất, ngày nào cũng nghe cô đòi lười biếng... Từ ban đầu bực bội và tính kế đến bây giờ đã chết lặng chấp nhận, dù sao ba cũng sẽ ra tay, không cần lo.
Ngược lại Lý Uyển Lâm không phản đối Tiểu Hi nhà mình mơ mộng sống thảnh thơi, con gái của bà có tư cách sống theo cách nó muốn.
Thân là người ngoài duy nhất ở đây, Đoàn Phỉ Nhiên chú ý đến phản ứng của người nhà họ Diệp, vẻ mặt của chủ tịch, phu nhân và Diệp Hướng Dương không có gì thay đổi, còn phản ứng của cậu hai, cậu ba nhà họ Diệp rõ ràng giống như mình, đều có thể nghe thấy tiếng lòng Diệp Hướng Hi.
Đoàn Phỉ Nhiên mỉm cười chào hỏi mọi người, nhìn thấy Diệp Hướng Hi ngại ngùng đi tới trước mặt mình. Chẳng lẽ cô muốn đích thân cảm ơn mình?
“Chào chị Đoàn, em là Diệp Hướng Hi, đứng thứ tư trong nhà, chị có thể gọi em là Tiểu Hi giống như ba mẹ. Hôm qua thật lòng cảm ơn chị đã đưa em đến bệnh viện, vì để tỏ lòng cảm ơn, em dùng danh nghĩa cá nhân quyết định đưa 3% cổ phần Diệp thị trong tay em để chị đầu tư, chúng ta chia đôi, thế nào?”
Cô nói xong ai cũng bật cười.
“Em gái à, em đúng là kỳ tài thương nghiệp. Hahaha, em đang muốn cảm ơn hay là lợi dụng người ta thế? Nếu anh là tổng giám đốc Đoàn thì rất muốn trả lời em rằng ‘vậy chị phải cảm ơn em rồi’.”