“Hi Hi, ba vừa bàn với anh con về việc học của con, con bị trì hoãn lâu rồi nên bây giờ phải học hành cẩn thận. Ba với anh con sẽ sắp xếp gia sư để con có thể nhanh chóng bước vào học kỳ cuối này, thi đại học thật tốt .”
[Cái gì… Trời xanh ơi, người mau giáng lôi kiếp xuống đưa tôi đi thôi. Nếu cho tôi sống lại lần nữa để học tập với thi cử, tôi cảm thấy chết lần nữa rồi đầu thai lại cũng được đấy.]
Ba người đứng cạnh Diệp Hướng Hi, nghe thấy tiếng lòng của cô thì nhìn nhau cười.
“Tiểu Hi, nếu con đồng ý học với gia sư thì mẹ sẽ cho con biết chị gái xinh đẹp đưa con đến bệnh viện tên là gì. Thậm chí sau này dẫn con đến chỗ nàng chơi cũng không có vấn đề gì. Nàng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đấy, nếu bảo bối Hi của chúng ta học tập không tốt có lẽ chị gái xinh đẹp sẽ ghét bỏ con đấy.”
Diệp Hướng Hi rối rắm hồi lâu, cuối cùng cúi đầu trước thế lực tà ác, nghiến răng nghiến lợi mà đồng ý yêu cầu của mọi người.
“Được, bảo bối Hi của nhà ta làm tốt lắm. Tối nay mẹ thưởng con một chiếc đùi gà nhưng con không được ăn da nhé.”
Được khen lại còn được ăn đùi gà thơm ngon, tối nay Diệp Hướng Hi mong ngày mai sẽ đến sớm một chút để được đi gặp chị gái xinh đẹp sớm hơn…
Tối đó Đoàn Phỉ Nhiên ở lại nhà Cố Hiểu Khê, trước kia gia đình Cố Hiểu Khê lập nghiệp ở thành phố A, sau đó thuận lợi đi thẳng lên vị trí nhà giàu số một cả nước. Sau đó ba cô ấy ôm chí lớn đến thủ đô thử vận may, không ngờ không quen với bầu không khí nơi này dẫn đến rớt bảy hạng đứng thứ tám trong bảng xếp hạng người giàu.
Cuối cùng ba Cố chấp nhận hiện thực quyết định dời tổng bộ về thành phố A, chỉ để lại anh trai của Cố Hiểu Khê ở lại thủ đô trau dồi học hỏi.
Đoàn Phỉ Nhiên đang nghe Cố Hiểu Khê hoài niệm về quá khứ thì nhận được cuộc gọi từ chủ tịch Diệp thị Diệp Quân Tiêu làm nàng khó hiểu, nàng nhớ nếu như nhà họ Diệp không có chuyện gì lớn thì bình thường chủ tịch Diệp sẽ không ra mặt.
Chuyện gì đây?
Đoàn Phỉ Nhiên bắt máy, nghe đối phương giải thích lý do xong liên tục nói không cần nhưng vẫn không thắng nổi sự nhiệt tình của nhà họ Diệp.
Cố Hiểu Khê nhịn cười, chờ bạn thân nghe điện thoại xong thì xé một túi snack khoai tây chạy tới hóng hớt: “Sao thế phú bà Đoàn? Chắc không phải chủ tịch Diệp nhìn trúng cậu, muốn cậu liên hôn với nhà ông ấy đấy chứ? Con cả nhà họ Diệp đã đính hôn, con trai thứ hai và thứ ba trông có vẻ không đáng tin cậy, định đưa một người sang nhà họ Đoàn ở rể à?”
“Cậu không thể đứng đắn một chút à? Đồ ăn vặt cũng không thể bịt miệng cậu, ngày mai tớ mách bác rằng cậu lén ăn đồ ăn vặt, để bác ném hết đồ ăn vặt của cậu.”
Cố Hiểu Khê nhảy cẫng lên ôm hết đồ ăn vặt chạy vào phòng sách, làm xong mới khựng lại, trong tay còn sót lại túi snack mà mình vừa mới mở.
“Hừ! Uổng công tớ cho cậu chốn dung thân, Đoàn Phỉ Nhiên cậu đối xử với chủ nhà như vậy đấy sao?”
“Cô Cố à, cô nghĩ tôi thiếu chỗ ngủ?”
“Ôi chao? Có vấn đề? Yêu đương rồi?”
Đoàn Phỉ Nhiên bị bạn thân từ nhỏ làm cho tức đến bật cười, ghét bỏ đẩy người đang ghé đầu vào hóng hớt, buồn bực nói: “Cô Cố, cậu quên nhà tớ mở khách sạn hay nghĩ tớ không có tư cách vào khách sạn nhà mình hoặc là không có tiền ở những khách sạn khác? Đồ ăn vặt của cậu mua bằng thẻ của tớ đấy, không sợ tớ mách tội cậu à?”
Cố Hiểu Khê tức giận, từ khi trong nước bắt đầu chi trả bằng điện tử, ba mẹ không cho phép cô ấy mang tiền mặt trên người nữa, dẫn tới mỗi lần muốn mua đồ ăn vặt đều rất phiền phức.
Cô ấy tức giận bốc một nắm khoai tây cho vào miệng, không còn tâm trạng trêu ghẹo nữa, thuận miệng hỏi: “Thế ông chủ nhà họ Diệp tìm cậu làm gì?”