Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 17: Đừng có mà tự mình dọa mình

Nghĩ đến gì đó, cô vội nói: “Đúng rồi mẹ, nếu bệnh viện là của nhà mình thì mẹ có thể hỏi xem ai đưa con tới bệnh viện không?”

[Haha, mẹ nhất định phải cố hết sức đấy. Bệnh viện nhà mình, chỉ cần có thể tra xem chị gái xinh đẹp là ai, mình nhất định phải tới nói lời cảm ơn.]

“Ừm, Tiểu Hi yên tâm, lát nữa mẹ sẽ nhờ nhân viên trong bệnh viện xem camera để biết chị gái nhỏ tốt bụng nào giúp đỡ Tiểu Hi nhà ta.”

Nói xong, ở phòng khách to như vậy chỉ còn mình cô với mẹ nhìn nhau, không khí có hơi xấu hổ, Diệp Hướng Hi đề nghị ra ngoài đi dạo một chút?

Vừa rồi khi mẹ đẩy cô vào phòng, cô rất tò mò không biết nhà mình lớn thế nào.

“Được, nhưng mà Tiểu Hi à, con không được tới chỗ bể bơi nhé. Trước đó con rơi xuống nước, sốt cao tận ba ngày, bố mẹ rất đau lòng đấy.”

“Vâng, mẹ yên tâm, con muốn đi dạo xung quanh một chút để hít thở không khí trong lành.”

Diệp Hướng Hi kéo Lý Uyển Lâm, hai mẹ con chậm rãi đi dạo ở vườn nhà.

Mới đi được hai bước, Diệp Hướng Hi chợt đứng sững nhìn cây đại thụ và cây hoa giấy trước mặt.

“Này này này, lão thụ, cô bé ngốc này cứ nhìn chúng ta mãi, chẳng lẽ nghe thấy hai chúng ta nói chuyện ư?” Hoa giấy hỏi cây đa lớn bên cạnh, nó bị cô bé trước mắt nhìn đến mức không được tự nhiên.

“Đừng gào nữa tôi nghe thấy rồi. Không phải là đầu óc cô bé này không tốt lắm ư? Chắc là đang phát ngốc thôi, đừng có mà tự mình dọa mình.”

Nghe thấy giọng nói của đứa bé khoảng bảy, tám tuổi từ cây đa kia, Diệp Hướng Hi buông tay mẹ mình ra, đi đến cạnh cây đa lớn và cây hoa giấy, không khách sáo chút nào mà đá một phát vào cây đa, sau đó vặt hoa giấy ném xuống đất.

“Hai mi nói ai ngốc hả? Có tin ta bảo mẹ mình nhổ hai mi lên không? Không nói được gì tốt lành thì đừng nói, nếu không họa từ miệng mà ra đấy.”

Diệp Hướng Hi hung dữ uy hϊếp hai cái cây này xong, cô mới cảm thấy hài lòng quay lại chỗ mẹ mình, giả vờ tùy ý đưa ra một yêu cầu với mẹ.

“Mẹ, hai cái cây này xấu quá, mẹ cho người đến tỉa bớt chúng được không.”

Lý Uyển Lâm ngẩng đầu nhìn hai cái cây trước mặt, tò mò không biết tại sao chúng lại chọc đến Tiểu Hi nhà mình, tiếng lòng lại xuất hiện lần nữa.

[Hừ, đừng tưởng ta không nghe thấy hai mi nói gì. Dám cười nhạo ta khờ? Còn dám gọi ta là cô bé ngốc? Hừ, hoa giấy ngươi chết chắc rồi, ta nhất định bảo mẹ tỉa mi đi. Nếu không phải ta phát hiện thế giới này có ít thực vật có ý thức thì ta nhất định sẽ diệt hai mi.]

Bây giờ bà đã hiểu tại sao Tiểu Hi nhà mình lại tức giận, hóa ra là hai cái cây này đang chê cười Tiểu Hi nhà bà ngốc.

“Tiểu Hi, nếu con không thích hai cái cây này thì mai mẹ sẽ bảo quản gia đào nó lên.”

“Mẹ, không cần phải thế đâu. Chỉ cần tỉa chúng nó là được, đừng tỉa đẹp nha mẹ, chỉ cần tỉa cho chúng càng trọc càng tốt.”

[Đùa cái gì vậy, ở thế giới gần như không có linh lực này mà còn có thể tu được ý thức, hai cái cây nhỏ này cũng phải có chút ít công đức.]

Nghe thấy con gái mình nói hai cái cây trước mặt này có linh lực, mặc dù Lý Uyển Lâm không hiểu nhưng tôn trọng. Bà nhớ rằng hai cái cây này là do ông nội trồng, chúng sống đến bây giờ ít nhiều gì cũng phải hơn trăm tuổi.

Thành tinh cũng không lạ.

Hai người lại đi dạo, quản gia tới báo là ông chủ tìm hai người, Lý Uyển Lâm dẫn Diệp Hướng Hi vào nhà.

Thấy anh cả và ba mình cùng ngồi trên sô pha, Diệp Hướng Hi còn chưa kịp mở miệng, anh cả cô đã nói trước.

“Tiểu Hi, anh đã tìm được người đưa em tới bệnh viện rồi. Anh và ba sẽ mang quà đến cảm ơn, em không cần lo lắng.”

“Hả? Anh cả, em là người trong cuộc mà không đi, đến tối sẽ không ngủ yên được đâu.”