“Cố Hiểu Khê, Cố - bậc thầy khoa ngoại, thiên tài truyền kỳ - Hiểu Khê, cậu không thể nghĩ gì khác ngoài ăn uống và phẫu thuật à?”
Đối diện với vẻ mặt hận sắt không thành thép của Đoàn Phỉ Nhiên, Cố Hiểu Khê lặng lẽ lấy một gói que cay, xé ra điên cuồng nhét vào miệng.
Đôi khi Cố Hiểu Khê cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng mình bác sĩ giải phẫu giỏi nhất khoa ngoại, sao cả nhà đều không cho cô ấy ăn đồ ăn vặt? Cô ấy là bác sĩ còn không cho rằng đa số đồ ăn vặt là thực phẩm rác, tại sao người trong nhà và bạn thân đều nghĩ vậy?
Mỗi lần vì được ăn thêm một miếng đồ ăn vặt, Cố Hiểu Khê đều phải cúi đầu trước người bạn thân Đoàn Phỉ Nhiên của mình. Sáng nay khi nhờ Đoàn Phỉ Nhiên mua hai chiếc xúc xích nướng, đối phương lại bảo cô ấy phải giúp mình thuyết phục người trong nhà không bắt nàng hẹn hò.
Nhưng Cố Hiểu Khê đồng ý rồi.
“Đoàn Phỉ Nhiên, Đoạn - phú bà keo kiệt, lạnh lùng không có tình yêu - Phỉ Nhiên, đầu óc hai ta kẻ tám lạng người nửa cân được chưa. Tớ thích buôn chuyện, cậu đoán vì sao tớ lại nhờ người nhà cho tớ vào đây? Nhiều tiền không ai dám chọc cậu hiểu không? Còn nữa, một bạn nhỏ cậu gặp giữa đường mà thôi có đáng giá để tổng giám đốc cậu để bụng? Một giây của cậu kiếm được mấy chục vạn rồi đấy, chẳng nhẽ cậu không định kiếm tiền?”
Bị Cố Hiểu Khê nói như vậy, Đoàn Phỉ Nhiên sững người, nàng cũng không biết hôm nay mình bị làm sao. Chẳng lẽ là do nghe được tiếng lòng của bạn nhỏ kia nên nàng mới đặc biệt chú ý đến cô?
Thở dài, Đoàn Phỉ Nhiên xé một gói que cay, mới cắn một miếng, nàng chợt dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía Cố Hiểu Khê.
“Bác sĩ Cố, que cay này ăn một miếng mà vị bột ngọt đã xông thẳng lên não, sao cậu lại thích ăn thể?”
“Haha, phú bà Đoàn cậu không hiểu rồi. Nguyên liệu chính của bột ngọt là lúa mì, có khả năng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể tiết dopamine, cậu không hiểu, đây gọi là khởi nguồn của hạnh phúc. Cũng giống như cậu thích nhìn tiền lời tăng lên, nếu ghét bỏ thì đừng ăn, của tớ hết. Đúng rồi, không phải hôm nay cậu bận à?”
“Vốn là tớ hẹn nhà họ Diệp bàn chuyện làm ăn, nhưng lại bị trì hoãn vì đưa bạn nhỏ kia đến bệnh viện. Đúng lúc hôm nay cũng không còn lịch trình gì nữa nên tớ định mời cậu ăn cơm hỏi chút chuyện.”
“Ồ ồ, Đoàn keo kiệt mời khách, nhất định tớ sẽ không vắng mặt. Lát nữa tớ còn phải đi khám, cậu có thể ngồi làm việc ở văn phòng tớ, chúng ta hẹn nhau sáu rưỡi nha.”
Tiễn Cố Hiểu Khê đi, Đoàn Phỉ Nhiên mở điện thoại, khi nãy trên đường đưa bạn nhỏ đi bệnh viện, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại chụp một bức ảnh.
Vì muốn biết rõ thân phận bạn nhỏ này, Đoàn Phỉ Nhiên đã nhờ trợ lý tìm vài thám tử tư cho mình, nàng muốn tra xem rốt cuộc bạn nhỏ này là ai!
Diệp Hướng Hi bị anh cả mình áp giải về nhà, cô cầu xin anh ấy suốt cả quãng đường, mong lúc về nhà anh cả đừng nói cho ba mẹ biết cô ăn uống linh tinh.
Ai ngờ mặt anh cả cô còn đen hơn cả Chung Quỳ, không nói lời nào suốt cả chặng đường, cứ thế mà xụ mặt, Diệp Hướng Hi sợ tới mức tiếng cầu xin cứ thể nhỏ đi, cuối cùng chỉ có thể bĩu môi rúc vào một góc trong xe buồn bã một mình.
[Huhuhu, anh cả đúng là không phải người mà. Uổng công mình còn định nói cho anh ấy biết vị hôn thê của anh ấy có vấn đề. Hừ hừ, nếu về nhà không được ăn ngon, mình nhất định sẽ nói chuyện vị hôn thê của anh ấy có thai muộn một chút, để anh ấy làm người ngốc lâu một chút. Hừ hừ hừ, người bắt nạt mình sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.]
Nghe em gái phàn nàn về mình, ban đầu Diệp Hướng Dương cũng không để ý, cho đến khi cô nhắc tới vị hôn thê của mình, tai anh ấy bất giác dựng thẳng lên.
Sau đó Diệp Hướng Hi nói gì nữa thì Diệp Hướng Dương cũng không để ý, trong đầu đều là chuyện vị hôn thê có thai. Nhà họ Diệp bọn họ và nhà họ Bạch cũng coi như là bạn bè nhiều năm, anh ấy và Bạch Mặc Vũ không tiếp xúc nhiều nhưng lại biết rõ tính cách của nhau, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?