Nghĩ vậy, Đoàn Phỉ Nhiên nhìn đồng hồ, ước tính thời thời gian từ Diệp thị tới chỗ Cố Hiểu Khê, nàng tự gọi điện thoại cho Hiệp Hướng Dương để xin lỗi, nói mình có việc phải đi khoảng một tiếng, mong anh ấy hiểu cho.
Nếu thời gian hôm nay không phù hợp thì bọn họ có thể hẹn lần sau.
Diệp Hướng Dương suy nghĩ một chút, anh ấy nghĩ mình có thể dùng một tiếng đồng hồ này để đưa em gái về nhà nên anh ấy đồng ý lời đề nghị của Đoàn Phỉ Nhiên.
Ai ngờ Diệp Hướng Dương lật tung cả công ty mà vẫn không tìm thấy Diệp Hướng Hi, anh ấy vội vàng hỏi thư ký, xem camera để tìm cô. Thậm chí toilet từng tầng cũng không bỏ qua, Diệp Hướng Dương nhờ thư ký và trợ lý vào đó tìm giúp.
Đến khi Diệp Hướng Dương lo lắng đến mức không kiềm chế được sự nóng nảy của mình, bộ phận giám sát mới nói Diệp Hướng Hi đã rời khỏi Diệp thị, anh ấy vội vàng lấy điện thoại của mình và Tiểu Hi xuống tầng nhờ thư ký và trợ lý tìm giúp.
Đến khi Diệp Hướng Dương đang định báo cảnh sát, chuông điện thoại của anh vang lên.
“Xin chào.”
“Chào tổng giám đốc Diệp, cô Diệp vừa được người đưa tới bệnh viện. Chúng tôi đã kiểm tra toàn thân cho cô ấy, dạ dày mẫn cảm cần truyền dịch. Anh đến đây để làm thủ tục cho cô ấy hay là chúng tôi báo cho bà Diệp?”
“Không cần thông báo cho người khác, bây giờ tôi qua đó ngay.”
Diệp Hướng Dương cúp điện thoại, sắp xếp trợ lý gọi điện cho Đoàn Phỉ Nhiên nói rằng mình có việc gấp nên hôm nay không thể họp được, hẹn khi khác.
Sau khi cúp điện thoại, anh ấy lập tức bảo tài xế đưa mình đến bệnh viện tư nhân của Diệp thị.
Khi Đoàn Phỉ Nhiên nhận được điện thoại của thư ký thì nàng đang đi tới Diệp thị. Đến khi nàng biết Diệp thị cũng bận việc muốn đổi lịch hẹn, Đoàn Phỉ Nhiên bất đắc dĩ mím môi, không thể không cảm thán chẳng lẽ do hôm nay mình ra ngoài không xem hoàng lịch nên mới gặp nhiều chuyện như vậy?
Sau khi hỏi trợ lý, nàng biết hôm nay không còn việc gì nữa, Đoàn Phỉ Nhiên bảo tài xế quay đầu, nàng không yên tâm khi giao bạn nhỏ cho cô bạn Cố Hiểu Khê.
Đoàn Phỉ Nhiên trở lại bệnh viện hỏi thăm, ai ngờ bạn nhỏ đã được đón về…
Ngồi trong văn phòng Cố Hiểu Khê, Đoàn Phỉ Nhiên mở ngăn kéo đồ ăn vặt của cô ấy, bắt đầu xé túi que cay đổ hết vào thùng rác.
“Cô Đoàn, tớ sai rồi, tớ sai rồi. Xin cậu giơ cao đánh khẽ với số đồ ăn vặt còn lại của tớ, mẹ tớ sắp đến kiếm tra rồi, tớ không còn chỗ để giấu đồ ăn vặt nữa. Tớ đoán bạn nhỏ kia ăn đến mức bị rối loạn tiêu hóa nên liên hệ với đồng nghiệp ở khoa tiêu hóa. Sau đó tớ đến khoa cấp cứu để cứu một bệnh nhân, ai ngờ khi quay lại thì cô bé ấy đã được đón về rồi.”
“Cô ấy tên gì?”
“Hả? Ồ ồ, cậu đợi một chút nhé Nhiên Nhiên, tớ gọi điện thoại hỏi ngay.” Nói xong, Cố Hiểu Khê không dám do dự, lập tức bấm số điện thoại của khoa nội.
Ai ngờ bên kia trả lời rằng liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân, từ chối tiết lộ thông tin của bạn nhỏ vừa được đưa tới.
Cố Hiểu Khê nhíu mày, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Đoàn Phỉ Nhiên một lúc lâu, không chắc chắn lắm mà mở miệng hỏi: “Tiểu Nhiên Nhiên, cậu chắc chắn mình không quen biết bạn nhỏ kia?”
“Ừm, không quen biết.”
“Vậy rất kỳ quái, khoa nội bên kia lại biết cô bé ấy là ai, còn từ chối tiết lộ thông tin của đối phương nữa. Tiểu Nhiên Nhiên, cậu cũng biết bệnh viện chúng tớ là bệnh viện tư nhân cao cấp. Nhưng phàm là người bệnh không được tiết lộ thông tin thì thân phận không bình thường.”
Nghe bạn thân nói như vậy, Đoàn Phỉ Nhiên chợt nhớ ra sáng nay khi mình tới tìm Cố Hiểu Khê, bạn nhỏ đang ngồi trên xe lăn chạy bằng điện, hình như đang chờ ai đó.
Nhưng vẫn có chỗ không đúng lắm, rõ ràng bạn nhỏ có thể ở bệnh viện tư nhân cao cấp mà khi bụng khó chịu lại không đi bệnh viện cũng không mua thuốc, muốn ăn cỏ dại?