Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 13: Ra đường đào thảo dược để trị bệnh

Nghe nói em gái mình ăn sáng xong còn ăn nhiều thứ như vậy, có dầu mỡ cũng có đồ lạnh, lo lắng cho dạ dày của cô nên anh ấy cũng hơi tức giận.

Diệp Hướng Dương xụ mặt: “Đi nhanh về nhanh.”

Được anh cả cho phép, Diệp Hướng Hi chạy khỏi phòng họp nhanh như một cơn lốc.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cảm giác trống rỗng lan khắp cơ thể, Diệp Hướng Hi cực kỳ hối hận vì mình không nghe anh cả mà ăn bậy, bây giờ hai chân nhũn chính là quả báo.

Tựa vào tường nghỉ ngơi một chút, Diệp Hướng Hi cảm thấy mình vẫn nên xuống tầng tìm đồ ăn hoặc hiệu thuốc, cứu lấy cơ thể mới tràn ngập nguy cơ mới là việc cấp bách.

Xuống lầu đi trên đường cái, Diệp Hướng Hi không tìm thấy hiệu thuốc, cô phát hiện trên đường có rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, trong đó có hoa đồng tiền có thể trị tiêu chảy.

Cô nhổ một nắm chà lên quần áo, đang định cho vào miệng thì có người giữ lấy tay cô.

Ngẩng đầu, hai mắt Diệp Hướng Hi sáng ngời khi thấy chị gái xinh đẹp cô mới gặp sáng nay, cơ thể suy yếu kèm theo việc đứng dậy quá nhanh, lượng máu cung cấp không đủ nên cô té xỉu…

Đoạn Phỉ Nhiên nhìn bạn nhỏ đột nhiên ngã vào lòng mình, lại nhìn giờ trên cổ tay, bất đắc dĩ bảo thư ký lên tầng xin lỗi Diệp Hướng Dương, nói mình gặp chuyện rắc rối, nàng sẽ đến tiệc tối.

Đoàn Phỉ Nhiên vốn định giao bạn nhỏ trong tay cho thư ký nhưng nhìn thấy cổ cô có thiết bị cố định, lại nhớ đến trước đó cô phải ngồi xe lăn điện, cơ thể rất yếu ớt, Đoàn Phỉ Nhiên lo thư ký không rõ tình hình nên đành tự mình làm.

Ôm lấy bạn nhỏ trong ngực, Đoàn Phỉ Nhiên nhờ trợ lý đến giúp mình đỡ bạn nhỏ đến chỗ ghế công cộng.

Vất vả lắm mới đặt được bạn nhỏ xuống ghế, thấy cô lại ngả vào lòng mình, Đoàn Phỉ Nhiên vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi trước khi bạn nhỏ ngất đi, Đoàn Phỉ Nhiên đoán rằng cơ thể cô suy yếu, ngồi xổm lâu mà đứng lên nhanh quá nên mới ngất, không nghiêm trọng lắm.

Nhờ trợ lý đến cửa hàng tiện lợi mua một lon nước lạnh, chườm đá lên trán bạn nhỏ một lúc chắc là cô sẽ tỉnh.

Trợ lý rời đi, Đoàn Phỉ Nhiên cúi đầu nhìn bạn nhỏ trước mặt, bây giờ mới có thời gian quan sát kỹ càng cô. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn vì bệnh lộ cả mạch máu, nhớ tới lúc sáng cô rất thích xúc xích nướng của mình, Đoàn Phỉ Nhiên không dám nghĩ cô mắc bệnh gì.

Rõ ràng chiếc xe lăn mà cô ngồi trông rất đắt tiền nhưng thứ đồ ăn rẻ tiền như xúc xích nướng mà cô lại thích. Đoàn Phỉ Nhiên chợt căng thẳng, nàng quên mất rất nhiều bệnh nhân nặng không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ…

Lại nhìn bạn nhỏ đang ngất xỉu, trong tay còn nắm cây cỏ dại kia, ma xui quỷ khiến mà Đoàn Phỉ Nhiên lại chụp ảnh nắm cỏ gửi cho Cố Hiểu Khê để hỏi xem đây là cây gì, người ăn có làm sao không?

Đúng lúc này Cố Hiểu Khê không có ca phẫu thuật, cô ấy nhìn lướt qua không chắc chắn lắm nên bảo nàng chờ một chút. Khi Đoàn Phỉ Nhiên nhận lấy coca từ trợ lý để chườm lên trán bạn nhỏ, Cố Hiểu Khê mới trả lời.

Cố Hiểu Khê: Ồ, phú bà Đoàn, cậu phá sản à? Nếu bị tiêu chảy thì chỉ cần uống hoắc hương chính khí là được rồi, cậu lại còn ăn hoa cúc? Vẫn còn tươi như vậy… Chẳng lẽ cậu yêu thằng nhóc nghèo nào bắt chước Vương Bảo Xuyến đào rau dại để kiếm sống à? Ba cậu có biết không?

Đoàn Phỉ Nhiên không để ý đến Cố Hiểu Khê, nàng nghĩ bạn nhỏ này bị bệnh lâu ngày, chắc là bị tiêu chảy không dám nói cho người lớn nên mới ra đường đào thảo dược để trị.

Nàng chợt cảm thấy áy náy, hổ thẹn vì sự bất cẩn sáng nay của mình. Bạn nhỏ muốn ăn, nàng nghe được tiếng lòng của cô, được cô khen thành ra mất bình tĩnh nên vô tình nghe theo lời bạn nhỏ, đưa xúc xích nướng cho cô.

Đoàn Phỉ Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này do mình gây ra nên không thể mặc kệ bạn nhỏ ăn cỏ dại thế được.