Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 12: Luôn muốn gây dựng sự nghiệp để chứng minh mình giỏi hơn ba mẹ

Nghe thấy tiếng lòng của em gái mình, Diệp Hướng Dương khẽ cười, âm thầm thề với tài năng kinh doanh thông tuệ của em gái, anh chắc chắn sẽ không để con bé mờ nhạt trong biển người.

Diệp thị cần người tài như em ấy.

Dù sao thì có ai không muốn vui chơi, có ai không muốn sống nhẹ nhàng? Gánh nặng trên vai có thể nhẹ đi một chút nên chắc chắn anh ấy sẽ không lãng phí bất cứ cơ hội nào.

Thương nhân sẽ không từ thủ đoạn để kiếm được lợi.

Trong suốt cuộc họp, Diệp Hướng Hi hiểu được từng chữ bọn họ nói nhưng liên kết chúng với nhau thì cô không hiểu gì.

Đến khi có người nhắc tới mảnh đất tối qua, bọn họ đã nhận được thông báo của tổng giám đốc Diệp, sáng nay đã sắp xếp nhà khảo cổ học đến đó. Ai ngờ sau khi tìm hiểu, nhà khảo cổ học lập tức báo lên trên, nói rằng bên dưới có một mộ cổ lớn, may là bọn họ chưa bắt đầu khởi công, nếu không chỉ có mấy trăm mét vuông đất là có thể khai phá.

Về việc đàm phán với nhà nước, có thể sẽ mất hai tuần, trong khoảng thời gian này bọn họ đã sắp xếp người liên lạc với chính phủ, trả lại tiền ký quỹ và tiền đặt cọc. Các khoản vay ngân hàng cũng bị đình chỉ, ngoài việc lãng phí một ít nhân lực thì bọn họ cũng không tổn thất bao nhiêu.

Diệp Hướng Hi nghe báo cáo xong, cô chớp mắt nhìn anh cả mình.

[Hả? Anh cả đã nghĩ đến việc hiến đất, lúc ấy mình còn nghĩ để anh ấy thừa dịp lừa công ty đối thủ mà. Ai ngờ ai cả lại tốt bụng đến vậy, cho đối thủ một đường sống?]

Nghe thế, Diệp Hướng Dương ngây người, không ngờ em gái mình lại là thương nhân trời sinh. Nghĩ cũng chu đáo đến vậy, lúc đó anh chỉ nghĩ mau chóng hoàn vốn, đầu tư vào dự án mới. Không nghĩ tới việc lừa đối thủ một phen, là do anh thất sách rồi.

Sau khi nhận ra chiến thuật của mình kém xa em gái, Diệp Hướng Dương quyết định đêm nay trở về phải bàn bạc với ba để tìm gia sư cho em gái, dù thế nào cũng phải để cô học quản lý xí nghiệp, sau này nhất định sẽ là một thương nhân mạnh của nhà họ Diệp.

Diệp Hướng Dương biết rất rõ, anh ấy có thể bảo vệ cho nhà họ Diệp, cũng có thể phát triển ổn định nhưng đao to búa lớn cũng cao hơn một bậc, anh cũng có bệnh của thế hệ thứ hai, không có cách nào thoát khỏi cái bóng của ba mẹ, làm việc cẩn thận chặt chẽ, sợ thất bại.

Mà đứa em thứ hai của anh ấy cũng có bệnh chung của thế hệ thứ hai, luôn muốn gây dựng sự nghiệp để chứng minh mình giỏi hơn ba mẹ…

Còn đứa em thứ ba, bây giờ còn chưa biết nó định làm gì nên bỏ qua đã.

Còn em gái út anh đã dự định cho cô đến Diệp thị, ai dám đoạt người với Diệp Hướng Dương đây, anh ấy sẽ bỏ gánh không làm. Thỉnh thoảng tùy hứng một chút vì để đạt được mục đích cũng không phải không thể.

Bây giờ Diệp Hướng Hi cực kỳ hối hận vì mình không có việc gì chạy tới phòng họp tìm anh cả, cô được trải nghiệm tất cả cảm giác như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than. Vấn đề gì anh cả cũng tham khảo ý kiến của cô một chút, thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của các đổng sự khác đến họp, Diệp Hướng Hi chỉ muốn nói mình mới là người nếm đủ cảm giác một lời khó nói hết đấy.

Sau khi vắt óc trả lời hết câu hỏi thứ năm bằng cách của Tu chân giới, bụng cô phát ra âm thanh khó chịu.

Nghĩ đến việc sáng nay mình ăn vụng xúc xích nướng và một đống đồ ăn ngon hồi nãy, Diệp Hướng Hi hơi xấu hổ nói thầm vào tai anh cả, nói bụng mình không thoải mái, cần phải giải quyết.

[Anh cả, anh đừng dùng ánh mắt nghi ngờ đấy nhìn em. Bụng em thật sự rất khó chịu, không ngờ dạ dày lại yếu ớt đến vậy… Sáng nay em chỉ ăn một chiếc xúc xích nướng, năm cái bánh kem nhỏ, ba cái kem với hai lon coca mà thôi, sao bụng lại khó chịu thế này?]