Bạn nhỏ này có đôi mắt cong cong, dưới chiếc mũi cao thẳng là cánh môi anh đào. Đối diện với đôi mắt ướt của cô, Đoàn Phỉ Nhiên cảm thấy buồn cười, diện mạo tinh xảo, giống như một bé búp bê Tây Dương đáng yêu.
Bỗng nhiên bên tai lại có một giọng nói, Đoàn Phỉ Nhiên nhíu mày, bình tĩnh lắng nghe.
[Ôi, chị xinh đẹp đang nhìn mình. Không biết mình xin chị ấy một cái xúc xích thì có thành công không nhỉ? Không được không được, không thể để lại ấn tượng xấu cho chị gái xinh đẹp. Sao anh cả còn chưa quay lại nữa, nếu không thì chị ấy xin phương thức liên lạc?]
Đang định cảm thán thêm vài câu nữa, bụng Diệp Hướng Hi réo lên như muốn biểu đạt gì đó.
Diệp Hướng Hi ngại ngùng gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn xúc xích nướng, xong lại ngẩng đầu nhìn người đẹp trước mặt, trong lòng Diệp Hướng Hi rối rắm, cuối cùng không thắng nổi bản năng của cơ thể, cô khẽ mở miệng:
“Chị gái xinh đẹp tốt bụng ơi, không biết em có thể dùng chiếc điện thoại này để đổi một chiếc xúc xích của chị không? Chủ yếu là do em hơi đói, trong người lại không có tiền, chỉ có thể dùng chiếc điện thoại này đổi trước với chị. Chờ anh cả em quay lại, em nhờ anh ấy gọi điện thoại rồi trả tiền cho chị, có được không ạ?”
Diệp Hướng Hi cảm thấy mình đúng là thiên tài, không biết thứ gọi là điện thoại di động này có đáng giá một cây xúc xích không?
Đoàn Phỉ Nhiên nhìn cô bé với đôi mắt sáng lấp lánh đang ngồi trên xe lăn, đã chắc chắn mình nghe được tiếng lòng của cô bé. Không hiểu tại sao mình có thể nghe được, nhưng cũng coi như là duyên phận…
“Không cần, cho em.”
Giọng nữ nhẹ nhàng đầy lôi cuốn vang lên bên tai cô, Diệp Hướng Hi chợt hiểu ra câu lỗ tai mang thai trong video ngắn là thế nào, cô thấy đôi tay xinh đẹp mịn màng như búp măng non của chị gái xinh đẹp lấy một cây xúc xích nướng từ túi ra đưa cho mình.
Miệng khô lưỡi khô, bụng nóng như lửa, Diệp Hướng Hi tự hỏi không biết mình đói chỗ nào?
[Không đúng, mình tuyệt tâm tuyệt ái nhiều năm như vậy sao tự dưng lại có du͙© vọиɠ nguyên thủy? Chẳng lẽ là do tay chị gái xinh đẹp quá đẹp? Không đúng, chẳng nhẽ chị xinh đẹp cúi người lấy xúc xích nên mình nhìn thấy gì đó? Dù sao thì mình cũng không phải du côn lưu manh?]
Nghe được những gì cô bé đang nghĩ, Đoàn Phỉ Nhiên lập tức đứng thẳng, sửa cổ áo, một lời khó nói hết mà nhìn cô bé trên xe lăn, vội nói mình có việc rồi bước nhanh rời đi.
Thấy chị gái xinh đẹp đi mất, trái tim đập mạnh của Diệp Hướng Hi trở lại bình thường, nhìn xúc xích nướng trong tay, cô không nghĩ ngợi gì mà nhanh chóng ăn hết.
Đùa cái gì vậy, nếu bị anh cả phát hiện chắc chắn anh ấy sẽ dùng nước bọt để dìm chết cô.
Cố Hiểu Khê đang ngồi trong văn phòng thấy bạn thân mình bước nhanh vào, cô ấy tò mò không biết nàng làm sao, nhưng lực chú ý đã bị xúc xích nướng trong tay Đoàn Phỉ Nhiên hấp dẫn.
“Đoàn Phỉ Nhiên! Không phải là cậu khinh thường những thực phẩm rác như thế này sao? Sao nhờ cậu mua xúc xích nướng mà cậu lại ăn mất một cái của tớ?”
Nghe thấy bạn thân mình quát lớn, Đoàn Phỉ Nhiên ngẩn người, bỗng cảm thấy không biết hôm nay mình làm sao, chẳng lẽ là vì nghe thấy tiếng lòng của cô bé kia nên mới mất bình tĩnh?
Diệp Hướng Hi theo anh trai mình tới công ty, sau khi bị anh trai đẩy tới văn phòng tổng giám đốc, lại nhờ thư ký dẫn cô đi tham quan, sau đó lấy tài liệu đi họp.
Thấy thư ký mặc đồ công sở ngồi xổm trước mặt cung kính hỏi cô muốn làm gì, Diệp Hướng Hi không quen lắm nên xua tay bảo đối phương làm việc của mình, cô sẽ tự đi dạo.
Mới đến thế giới này, rất nhiều thứ cô không rõ nên cô phải lén tìm hiểu.
Sau khi văn phòng rộng lớn này chỉ còn lại một mình Diệp Hướng Hi, cô ngồi trên sô pha da, bắt chéo chân, bắt đầu hồi tưởng những gì mà cơ thể này của Diệp Hướng Hi đã nhìn thấy nghe thấy trong 18 năm qua.