“Anh cả, em nghe anh nói nhiều như vậy, xem ra đây là khu vực phát triển tương lai do người bên trên quyết định. Nếu mọi người đều muốn, chỉ bằng chúng ta đổi tay kiếm lời?”
“Không chỉ lập tức kiếm được tiền mà chúng ta có thể tham gia đấu thầu lô đất tiếp theo? Trước kia em thường nghe mọi người nói làm gì thì làm vẫn không bằng trong túi có lương thực. Chúng ta chỉ đầu tư thôi, đừng tự mình khai phá, quá mất thời gian, chi bằng kiếm lãi.”
Dừng một chút, Diệp Hướng Dương cong môi, xem ra sau này anh ấy sẽ không phải gánh vác nhà họ Diệp một mình. Cách của Tiểu Hi tốt hơn cách mà anh nghĩ ra, nhưng vì sự phát triển của nhà mình nên tạm thời anh không thể làm như vậy.
Phát hiện ra em gái út nhà mình có tài năng kinh doanh, tâm trạng Diệp Hướng Dương cũng tốt hơn. Dỗ em gái đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh ấy sẽ làm chủ giúp cô xuất viện.
Nghe tin ngày mai mình sẽ được xuất viện, Diệp Hướng Hi như được tiêm máu gà, cô lập tức bò lên giường, đắp chăn rồi lớn giọng nói: “Anh cả ơi em ngủ rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hướng Hi dậy sớm. Vừa định cử động cổ thì phát hiện có gì đó cố định trên cổ mình. Cô nhớ ra cổ mình trật khớp nên chỉ có thể hoạt động chân tay, huy động giác quan toàn thân, muốn tra xét linh lực trong cơ thể.
Sau khi cảm nhận từng ngóc ngách trong cơ thể mình, Diệp Hướng Hi vô cùng ngạc nhiên vì linh lực hôm nay nhiều hơn hôm qua một chút.
Nghĩ vậy, Diệp Hướng Hi định thực hiện cú nhảy xoay vòng 360 độ.
Bỗng nhiên có tiếng động ở ngoài cửa, Diệp Hướng Hi nhìn anh cả mình đẩy xe lăn tới, cô vô cùng thắc mắc. Mặc dù xe lăn ở đây có vẻ cao cấp hơn Tu tiên giới bọn họ nhưng chân tay cô khỏe mạnh, có thể đi cũng có thể nhảy, sao lại phải ngồi xe lăn?
Dường như nhận ra em gái mình đang thắc mắc, Diệp Hướng Dương chủ động giải thích.
“Em gái, cơ thể em vừa mới hồi phục, không nên mệt mỏi quá độ. Bây giờ để em thiệt thòi một chút, hôm nay anh phải đến công ty rồi mới có thể đưa em về nhà. Vậy nên em có thể đến công ty cùng anh cả không?”
Thấy anh trai dùng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ để dỗ mình, Diệp Hướng Hi bĩu môi, gật đầu đồng ý.
Lúc này anh cả sẽ xử lý thủ tục xuất viện giúp Diệp Hướng Hi, một mình cô buồn chán ngồi trên xe lăn lướt xem video ngắn. Đây là thứ mà anh trai dạy cô dùng nó để giải trí, bảo cô chờ một chút ở sảnh.
Còn chưa xem video được một lúc, Diệp Hướng Hi chợt ngửi thấy một mùi thơm, cô hít mũi, di chuyển xe lăn bằng điện đi theo mùi thơm.
Mắt cô dán chặt vào xúc xích nướng trong tay người nào đó, Diệp Hướng Hi hít một hơi thật sâu, cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi thịt nào thơm như vậy.
Thân thể nhanh hơn đại não cô kéo lấy chiếc túi đang đựng xúc xích nướng, đáng thương mà ngẩng đầu, mong có thể giao dịch với chủ nhân của hai chiếc xúc xích nướng này.
Cô vừa ngẩng đầu đã chạm phải một đôi mắt lạnh lùng, Diệp Hướng Hi lập tức bị khuôn mặt xinh đẹp trước mắt thu hút.
Diệp Hướng Hi tự nhận mình từng gặp rất nhiều người đẹp ở Tu chân giới, nhưng người trước mắt không có linh khí mà khuôn mặt lại không thua kém gì tiên nhân, thực sự khiến Diệp Hướng Hi bị vẻ đẹp làm cho choáng váng đầu óc.
Lông mày như núi xa, da mướt như ngọc, cánh môi như hoa, trí mạng nhất là đôi mắt tựa như lưu ly kia, khiến Diệp Hướng Hi không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Hương thơm của xúc xích nướng phiêu đãng trong không khí, khiến người ta phải động ngón trỏ, nhưng người đẹp trước mặt lại gợi lên suy nghĩ bản năng sâu trong lòng Diệp Hướng Hi.
[Ôi ôi ôi, sao lại có một người đẹp thế này chứ. Mình cho rằng mẹ đã là mỹ nhân tuyệt thế rồi, không ngờ lại là nông cạn.]
Đoàn Phỉ Nhiên khựng lại, nàng nghĩ thầm không biết ai đang hét vào tai mình? Ồn ào đến mức khiến nàng đau đầu, hình như xung quanh nàng chỉ có bạn nhỏ ngồi xe lăn này?