Diệp Hướng Hi đi đến cạnh Diệp Hướng Dương, nhìn chằm chằm đồ vật trước mặt anh ấy một lúc lâu, Diệp Hướng Hi bỗng nhận ra một vấn đề, cô có thể hiểu được những văn tự này.
Chớp mắt, cô nhớ ra loại văn tự này không được dùng ở Tu tiên giới. Nhưng cũng không quan trọng, nhìn vào nội dung văn tự ở trên, cô suy nghĩ một lúc.
Hình như cô nhớ trong tiểu thuyết có nhắc đến chuyện nhà họ Diệp mua một mảnh đất, bên dưới đất là văn vật khiến bọn họ bị tổn thất lớn, không chịu nghe theo sự sắp xếp của bên trên nên rất nhiều dự án gặp rắc rối.
[Làm sao bây giờ? Nói với anh cả thế nào bây giờ, bên dưới mảnh đất này là một mộ cổ, không thể đầu tư vào đó?]
Diệp Hướng Dương đang nghiêm túc tra thông tin chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn em gái út không biết đã xuất hiện ở đây từ bao giờ, còn nói chuyện rất thân thiết.
“Em gái, em có chuyện gì muốn nói với anh cả à?”
Trong lòng Diệp Hướng Dương đầy sự chờ mong, anh ấy rất tò mò, tại sao em gái lại phán đoán mảnh đất này có mộ cổ? Nếu dưới mảnh đất này thực sự có một ngôi mộ lớn thì ngày mai trở lại công ty anh ấy phải thu xếp càng sớm càng tốt.
May mắn là khu đất này mới được thu hồi, nếu khởi công thì anh ấy không dám tưởng tượng tổn thất lớn đến thế nào. Nhà họ Diệp kinh doanh nhiều lĩnh vực, mặc dù bất động sản không phải lĩnh vực chính nhưng gần đây bọn họ đang tập trung vào khu công nghiệp, diện tích mảnh đất này quá lớn nên cần xử lý cẩn thận.
“Anh cả, nhà chúng ta làm gì thế? Bây giờ là mấy giờ rồi mà anh còn chưa ngủ, em đã ngủ được một giấc rồi đấy.”
[Haiz, không thể nói thẳng, với tuổi của mình thì hoàn toàn không có khả năng hiểu những thứ này. Trước tiên phải xem trong nhà làm gì, kiếm được bao nhiêu tiền đã… Xem sau này mình là công chúa gặp nạn hay là công chúa hàng thật giá thật. Vất vả lắm mới được sống lần nữa, phải nghĩ cách tránh xa những tình tiết quan trọng, để sau này có thể yên bình.]
Càng nghĩ càng vui vẻ, Diệp Hướng Hi cười toe toét, tràn ngập hy vọng với tương lai.
Diệp Hướng Dương rất thắc mắc, rõ ràng ba mẹ mình ưu tú như vậy, sao cả nhà trừ anh ấy ra thì chẳng có ai hứng thú với việc quản lý xí nghiệp thế?
Nhà người khác tranh giành quyền thừa kế đến mức đầu rơi máu chảy, nhà bọn họ thì ngược lại.
Đứa em thứ hai ngoài giữ chức phó giám đốc bộ phận marketing nhàn tản của công ty thì mỗi ngày chỉ biết theo mấy đứa bạn xấu ăn chơi, không có chút hứng thú nào với gia sản, chỉ cần có chút cổ phần để sống là được.
Đứa em thứ ba thì càng không muốn nhắc tới, học đại học chuyên ngành giám định nghệ thuật và thưởng thức chuyên nghiệp. Rõ ràng học trường đứng đầu cả nước nhưng không biết ra trường có thể làm gì.
Trước đây em gái út không được thông minh cho lắm, bây giờ khôi phục thì cũng chỉ còn nửa học kỳ, để con bé dùng thời gian nửa năm để học hết thì chi bằng cho ra nước ngoài du học rồi trở về làm một thiên kim tiểu thư.
Nghĩ rồi Diệp Hướng Dương lại cảm thấy lưng mình nặng nề hơn, Alexander…
Diệp Hướng Hi ngoan ngoãn ngồi cạnh anh cả, cô không hiểu lắm nhưng một điều mà cô có thể chắc chắn là nhà mình có tiền.
Trước kia cô ở Tu tiên giới, dù chỉ nuôi linh thú và trông linh thực nhưng cô cũng được coi là phú bà nhỏ của Tu tiên giới.
Nhớ năm đó khi một linh sủng được sinh ra, ba bốn năm sau sẽ có mấy trăm linh thạch tới tay. Bây giờ nhà cô có nhiều sản nghiệp như vậy, chắc chắn cô là một công chúa nhỏ.
Diệp Hướng Dương cho cô biết mọi chuyện trong nhà xong, cố ý để miếng đất đến cuối, dò hỏi em gái út nhà mình, nếu xây một khu công nghiệp ở đây thì thế nào?
Diệp Hướng Hi cắn môi dưới, cô thật sự không biết nên trả lời vấn đề này thế nào. Im lặng hồi lâu, Diệp Hướng Hi ngập ngừng mở miệng.