Sau Khi Ta Ngủm, Sư Tỷ Vì Ta Nhập Ma Rồi

Chương 18: Thật là không ngoan

Hồi tưởng lại phản ứng của Sơ Dung lúc ấy, ngoài trừ có chút xao động rõ ràng trong mắt ra thì cũng không còn gì khác.

Hiện tại vẫn là câu hỏi đó, nhưng người hỏi đã không còn là Giang Tiểu Lâu xưa kia nữa rồi.

Mà là ta.

"Được, gả cho ta." Sơ Dung khàn giọng trả lời.

Trong khoảnh khắc ấy, ta thật sự rất muốn nói cho Giang Tiểu Lâu biết.

Sơ Dung đồng ý lấy ngươi đó! Đồ ngốc! Đừng tự ti nữa có biết không?

Đáng tiếc, ta không có cơ hội đó, Giang Tiểu Lâu cũng vĩnh viễn không thể nghe thấy được.

Mấy ngày sau đó, ta vẫn ở lại Ma tộc.

Ma thị đến giúp ta may đo y phục, liên tục khen ngợi ta đủ thứ trên trời dưới đất.

Nếu là bình thường có người khen ta nhiều như vậy, ta ít nhiều cũng sẽ hưởng ứng họ vài câu.

Nhưng lúc này ta thật sự không có tâm trạng ấy, bởi vì ta chẳng nghe vào tai được câu nào.

Trong lòng ta liên tục suy tính làm cách nào mới có thể khiến Sơ Dung chịu trừ bỏ Huyết ma trong người.

Nếu Huyết ma chết có thể sẽ gây ảnh hưởng đến hồn thể đang tạm trú ở Nhân gian của ta, nhưng chỉ cần ta kịp thời xuống Địa phủ trước khi hồn phách tan biến thì chắc sẽ vượt qua được.

Với sức lực của Quỷ Y và Lão Đầu Tử, muốn giữ lại tàn hồn của ta không khó, chỉ là họ không thể làm chuyện đó ở Nhân gian mà thôi.

Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là, mặc kệ ta nói mềm nói mỏng thế nào, Sơ Dung đều lảng tránh đề tài này.

Mà kinh khủng hơn là có một lần, người đang nghe ta bàn tính chuyện này căn bản không phải Sơ Dung mà là Huyết ma!

"Đã hứa vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta..."

"Như thế nào vừa mới quay lưng đi đã tìm cách gϊếŧ ta rồi? Thật là không ngoan."

"Phải phạt..."

Ta điên tiết, cắn lại lên vai Sơ Dung, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của y.

Một lúc sau... ta hối hận thật rồi! Vừa khóc vừa gọi tên Sơ Dung hy vọng có thể khiến y tỉnh táo lại, nhưng vô ích.

Sơ Dung chỉ dùng một tay đã chế trụ được hai tay ta ra phía sau, làm ta không thể không ngã quỳ về phía trước, đối mặt với gương đồng.

Màu mắt phải của Sơ Dung vẫn đỏ rực, người y dán sát sau lưng ta, từng chút cúi người, ngậm lấy vành tai ửng đỏ của ta.

Cả người ta run rẩy, không nén được tiếng hít thở nặng nề của mình. Qua gương đồng phản chiếu, nhiều nơi trên người ta đều là vết cắn và mấy dấu ám muội, tuy không sâu nhưng cực kỳ khiến người ta đỏ mặt.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng, giống như bạch ngọc ấy vậy mà sắp bức ta điên luôn rồi.

"Tiểu Lâu, thật ra ta vẫn luôn rất hối hận..." Sơ Dung cắn lên cổ ta, lần này vết cắn rất sâu, có máu tươi chảy ra từ cổ ta, nhưng toàn bộ đều bị y liếʍ sạch.

Qua gương đồng ta nhìn thấy mái tóc trắng xóa của Sơ Dung đang chồng lên tóc đen của ta, sự tương phản như đâm sâu vào mắt.

"Đáng ra ngay từ đầu, ta không nên đưa muội về núi Mộ Âm, đáng ra ngay từ đầu, ta nên... giấu muội đi."

"Để không ai tìm được muội, làm hại muội."

Tim ta chấn động không thôi, Sơ Dung lại hôn dọc xuống tấm lưng ta, nói những lời khiến ta như rơi vào vực sâu không thấy đáy.

"Nhưng không sao cả, tất cả bọn chúng, tất cả những kẻ đã đưa muội rời khỏi ta, đều phải trả giá."

"Tiểu Lâu, trên thế gian này, ngoại trừ ta, không ai được phép làm tổn thương muội, chạm vào muội."