"Sơ Dung bây giờ lúc bình thường đã điên rồi, khi bị Huyết ma khống chế còn điên hơn."
Lão Đầu Tử vuốt râu nhìn ta: "Ngài ấy đã làm gì mà trông ngươi uất ức thế?"
Ta xoa xoa cái eo bị trật của mình, đang tính nói tiếp thì lại như bị người ta điểm mất huyệt câm.
Nghẹn nửa ngày trời cũng không nói được lời nào, ta mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, lượn qua chuyện khác: "Lão có cách nào không tổn hại tới Sơ Dung mà vẫn gϊếŧ được Huyết ma không?"
Lão lắc đầu: "Huyết ma sinh ra từ chấp niệm kiếp này của ngài ấy, trừ phi ngươi loại bỏ được chấp niệm đó mới có thể làm suy yếu Huyết ma."
"Không có cách nào khác sao?"
Chấp niệm kiếp này của Sơ Dung là Giang Tiểu Lâu, cũng chính là ta.
Lão Đầu Tử cũng hiểu được chuyện này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lão vẫn nói: "Trước mắt không có cách khác."
Nói Sơ Dung từ bỏ chấp niệm không khác gì từ bỏ Giang Tiểu Lâu.
Chuyện này còn khó cả chữ khó nữa.
Nghĩ mà xem, sau khi Giang Tiểu Lâu chết, Sơ Dung đã biến thành bộ dạng gì, nếu tình cảm không đủ sâu nặng làm sao có thể trở thành như thế.
Ngày thành hôn của ta và Sơ Dung được mấy lão già trong Ma tộc ấn định vào cuối tháng sau, cũng chính là ngày Âm giới mở cửa, chúng quỷ đến Nhân gian.
Ta nghe mà khóe miệng co giật, nhưng muốn nói gì đó lại thôi.
Trong mắt người ở Ma tộc thì đây đúng là ngày lành tháng tốt thật.
Sơ Dung đã đồng ý không dùng dây xích ma trói ta nữa nhưng trên cổ tay ta bây giờ lại có thêm kim ấn của y.
Tóm lại mặc kệ ta có chạy đi đâu y cũng sẽ tìm được ta.
Nhìn kim ấn, ta không thể không cảm khái đúng là đổi kiếp người chứ không đổi tính, nhớ lại cái kim ấn của Long tộc hành ta suốt mấy trăm năm cũng là như thế này.
Ta hỏi ma thị hiện giờ Tất Phương Điểu thế nào rồi, nhưng chẳng ai dám trả lời ta, thế là ta đành phải tự đi xem.
...
"Ngươi vẫn chưa đi sao?"
Ta chỉ chỉ đám thị nữ Ma tộc phía sau, lại giơ kim ấn trên cổ tay cho nó xem, mắt cá chết nói: "Nếu là ngươi, ngươi thử đi cho ta xem."
Tất Phương Điểu bị Sơ Dung đánh về nguyên hình mà ánh mắt khi nhìn ta vẫn cực kỳ ghét bỏ.
May mắn, ta cũng chả ưa gì nó, chỉ là lần này, ta mang theo thiện ý mà tới.
"Này, ta xin với Sơ Dung tha tội cho ngươi nhé?"
Tất Phương Điểu vỗ cánh, khinh bỉ nhìn ta: "Không cần."
Ta không gấp, gom góp vài từ bất lương mà mình có thể làm được, sau đó xổ một tràng: "Vậy ngươi cứ ở đây, đợi tháng sau khi ta thành hôn với Sơ Dung xong sau đó mỗi ngày ta đều sẽ ăn hết khí huyết của y, đợi đến khi y thoi thóp ta sẽ quăng y vào Tử địa rồi trốn mất."
Tất Phương Điểu lắp bắp nhìn ta, mỏ chim của nó gần như há hốc.
Ta lo nó không tin, còn bồi thêm một câu: "Con người ta bây giờ thay đổi rồi, ngươi cũng thấy mà, bây giờ ta sống ác lắm."
"Ngươi..." Mỏ chim của Tất Phương Điểu hết mở ra lại đóng vào, vài lần mới thốt nên lời: "Sao ngươi có thể đối với chủ nhân như thế chứ?"
"Bởi vì không yêu." Ta nói dối không chớp mắt.
Nhưng Tất Phương Điểu lại nghiêng đầu nhìn ta.
Ta mất tự nhiên nhìn lại nó: "Được rồi, có thể đã từng, nhưng sau khi chết qua một lần, cái gì ta cũng đã nghĩ thông rồi."
"Mặc kệ thế nào ngươi cũng không thể đối xử với chủ nhân như vậy. Ngài ấy vì ngươi đã làm rất nhiều chuyện. Còn không tiếc hy sinh chính mình để ngươi sống lại! Ngươi không có tim hả Giang Tiểu Lâu?"
Ta tự tin cười, híp mắt nhìn nó: "Đúng là không có thật, trước khi ta bị giải đến Chấp Pháp đài, ở địa lao Hình phòng ta đã bị người khác moi tim rồi."