"Câm miệng đi!" Ta gào lên.
"Không phải muội cũng yêu ta sao? Ta sinh ra từ chấp niệm của Sơ Dung, cũng chính là Sơ Dung... ta yêu muội hơn bất cứ ai trên đời này."
Hai chân mỗi lúc một mềm, cả người lại như tan ra trong nước, trước sau đều không tránh được, chỉ có thể mặc cho Sơ Dung làm càn.
Nhưng mà, huyết ma sinh ra từ chấp niệm của Sơ Dung sao?
Đầu ta vốn đã rối như tơ vò, suy nghĩ đến câu này thì càng rối rắm hơn, trong các sư huynh muội đồng môn lúc ấy, chỉ có Sơ Dung là được khen trong lòng không có tạp niệm, tâm sáng như gương.
Đến nỗi Giang Tiểu Lâu khi còn sống còn nghĩ nàng ấy là tự mình đa tình, sư tỷ đối với ai cũng lạnh nhạt, cùng lắm là đối với nàng ấy có thêm vài phần quan tâm, sẽ không thật sự có tình cảm nào khác.
Có thể nói, đến lúc chết... Giang Tiểu Lâu cũng không hiểu được tình cảm của Sơ Dung dành cho mình là gì.
Thương hại? Che chở? Có chút rung động?
Toàn bộ đều không phải.
Ta thở dài, có lẽ quỷ ám thật rồi.
Biết người đang trong thân thể Sơ Dung hiện tại không hoàn toàn là y, thế nhưng ta vẫn chủ động hôn y.
Giống như muốn xoa dịu tất cả gai gốc và tiếc nuối trong lòng y.
Toàn thân Sơ Dung cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh đã đáp lại ta.
Nồng nhiệt đến mức ta chịu không nổi.
"Vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, đừng đi nữa có được không?" Sơ Dung mềm giọng nói bên tai ta, thanh âm như nỉ non.
Ta mệt mỏi gật đầu, không né tránh y nữa.
Lệ khí trên người Sơ Dung thật sự quá nặng, làm ta có ảo giác nếu mình mà đáp "Không" một tiếng, y sẽ ngay lập tức phát điên mất.
Ta tính toán thời điểm một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, muội đau..."
Quả nhiên, toàn thân Sơ Dung ngay lập tức giống như bị sét đánh. Lần nữa nhìn ta trong mắt đã biến thành kinh ngạc, màu đỏ bên mắt phải cũng nhạt đi.
Đến khi nhìn rõ bản thân đang nằm đè trên người ta, tay còn đang chạm vào chỗ không nên chạm thì trực tiếp ngây ra như phỏng.
Ta xem phản ứng này thì biết Sơ Dung đã làm chủ được cơ thể mình, nhưng mà ngoài dự đoán của ta.
Sơ Dung chỉ ngây ra một lúc như vậy chứ không thu tay.
Mà lần này y hôn ta quá mức dịu dàng, lại hôn lên những vết cắn trên người ta, làm ta cảm thấy cơ thể mình còn nóng râm ran hơn cả ban nảy.
Trong lúc đó, có một giọt nước nặng trĩu rơi xuống hõm vai ta, hoảng hồn nhìn kỹ mới thấy làn mi dài như cánh bướm của Sơ Dung hơi ướt.
Y khóc sao? Ta luống cuống hơn bao giờ hết, nhưng tay còn chưa chạm lên mặt y dây xích ma đã được nớ lỏng.
"Xin lỗi Tiểu Lâu..."
Nhìn gương mặt có đến mấy phần tương tự Nữ đế của Long tộc ấy, rõ biết trong kiếp người này chỉ là thoáng qua của y, ta không nên trầm luân trong đó, nhưng ta vẫn không nhịn được mà muốn một đời này của y có một chút an vui.
Cũng như hoàn thành tâm nguyện của Giang Tiểu Lâu.
Nàng ấy chịu khổ cả đời, ánh sáng duy nhất chỉ có người trước mắt.
"Sư tỷ, muội gả cho tỷ nhé? Được không?"
Ta ở trong lòng Sơ Dung, vừa nói vừa nghe tiếng tim đập kịch liệt của y.
Năm đó, ở trên mái hiên tửu lâu, nhìn dòng người tấp nập bên dưới, Giang Tiểu Lâu cũng hỏi câu này.