Cách Chinh Phục Mê Giọng Chính Xác

Chương 15

Cậu vốn định tốt bụng lên tiếng nhắc nhở tên đó không được chụp như vậy nhưng đối phương không những không nghe còn hỏi cậu có muốn tham gia cùng không.

Thấy đối phương định gửi ảnh cho bạn bè, cậu phản ứng không kịp, đè lên cánh tay của đối phương, quật ngã anh ta xuống đất.

Tiếng quần áo va chạm vào nhau, chàng trai tóc bạc có vẻ mặt lạnh lùng, giống nhân vật thiếu niên ghét ác như thù trong game bước ra ngoài thế giới thực.

Những người xung quanh giơ điện thoại lên, bắt đầu chụp ảnh, bạn nữ cosplay đang được người ta vây lấy để chụp ảnh cuối cùng cũng phản ứng kịp, giữ chặt lấy gấu váy của mình.

"Mật khẩu điện thoại." Phương Tri Nhiên dùng một tay giữ tên kia lại, một tay cầm lấy điện thoại, đưa đến trước mặt tên béo.

Tên béo mắng chửi mấy câu, cuối cùng vì bị người khác vây xem, thấy xấu hổ nên cũng nói ra một dãy số.

"Cô xóa đi." Cậu ném điện thoại cho bạn nữ cosplay.

"À... Cảm ơn." Đối phương vội vàng mở khóa điện thoại, sắc mặt không được tốt lắm, cô ấy nhanh chóng xóa hết những bức ảnh bị chụp lén đi.

"Người anh em, ngã có đau không, anh báo cảnh sát chưa? Có muốn tôi đi báo không?" Phương Tri Nhiên vỗ nhẹ vào người đang bị mình ghì lấy: "Không còn mặt mũi để đi tố cáo tôi đúng không, vậy tôi đi đây."

"Cô tự xử lý đi." Cậu nói với bạn nữ cosplay: "Lần sau chụp ảnh cẩn thận chút."

Cậu không để ý đến phản ứng của đối phương, đứng dậy, lạnh lùng bước đi trước ánh mắt của vô số người, sau đó...

Đau lòng phủi bụi trên quả cầu phát âm.

Đây là mảnh vỡ anh hùng của thầy Mùa Đông, phải bảo vệ cho thật tốt.

Điện thoại sắp hết pin nhưng người của đơn vị mcn mãi không nói rõ vị trí bãi đậu xe ở đâu.

"Tôi sắp hết pin rồi." Cậu nói.

Cậu dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đầu gối mình.

Bộ đồ cosplay này là của một nhân vật thiếu niên, phần trên là chiếc áo khoác ngắn màu đen rộng rãi, phần dưới là quần đùi tối màu dài đến đầu gối.

Vừa rồi đè người ta xuống dưới đất nhìn thì ngầu đấy nhưng thực tế thì gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Đầu gối của cậu đập xuống nền bê tông cứng, hiện tại chỗ đó đã sưng tấy, đỏ bừng, đau đến mức khiến cậu muốn tát cho tên lưu manh kia hai cái cho hả giận.

Đôi chân này gần đây gặp quá nhiều tai nạn, bầm tím hết lên rồi.

"Thầy Hoa Tuyết." Có một người gọi cậu.

"Hả?" Phương Tri Nhiên quay đầu lại: "À, là em à."

Là cậu bé đã giao lưu với cậu trước quầy trò chơi vừa rồi.

"Anh cũng không bắt được taxi ạ?" Cậu bé hỏi.

Phương Tri Nhiên không thể nói ra là đơn vị mcn bị vỡ trận được, vì vậy đã trả lời là: "Cứ coi là vậy đi."

"Em chở anh về nhé." Cậu bé hào hứng nói.

"Em ấy hả?" Phương Tri Nhiên quan sát đối phương: "Dùng xe đẩy à?"

"..."

"Anh của em đến đón em." Cậu bé bỏ qua hiềm khích lúc trước, nhiệt tình mời: "Em biết trước là hôm nay sau buổi triển lãm anime sẽ khó bắt xe nên đã nhờ anh họ lái xe đến đón."

"Đi thôi, thầy Hoa Tuyết." Cậu bé nói: "Em không phải người xấu đâu, em thật sự rất muốn cho thầy đi nhờ một đoạn."

Phương Tri Nhiên không sợ người xấu, cậu chỉ sợ tối nay phải về muộn, lỡ mất chuyến tàu cao tốc, ngày mai không thể gặp được đàn anh thân yêu của mình.

"Vậy... Cảm ơn em." Cậu nói.

Điện thoại hết pin, thay vì đợi đơn vị mcn không đáng tin cậy, chi bằng lên xe của fan trước.

Chỉ cần có thể sạc pin, quay về thành phố thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.

Cậu đi theo fan hâm mộ nhỏ tuổi đến ven đường.

"Thầy Hoa Tuyết." Cậu bé nói: "Cái bao cát trên tay anh là gì thế?"

Phương Tri Nhiên: "... Không phải bao cát."

Là sự thức tỉnh của linh hồn tôi đó.

Sau chuyến đi này về, cậu sẽ bỏ quả cầu này vào cặp sách, vui thì bóp một cái, không vui cũng bóp một cái.

"Anh đừng lo, anh của em là người rất tốt." Fan hâm mộ nhỏ tuổi nói: "Chỉ là càng ngày càng nghiêm khắc, lúc nào cũng để ý đến thành tích học tập của em."