Cách Chinh Phục Mê Giọng Chính Xác

Chương 16

"Em bao nhiêu tuổi? Đang học cấp hai à?" Phương Tri Nhiên cười, không cần lo là không về được nữa, bây giờ nhìn sang fan hâm mộ nhỏ tuổi, cậu cảm giác cậu bé đang mang đến sự may mắn cho mình: "Bây giờ không chơi, sau này sẽ luyến tiếc thanh xuân của mình, đúng không?"

"Đúng vậy! Anh ấy chẳng không hiểu gì về thế giới 2D của chúng ta." Fan hâm mộ nhỏ tuổi đang đi thì đột nhiên cúi đầu chín mươi độ: "Đến rồi thầy Hoa Tuyết, mời anh lên xe."

Cậu ấy mở cửa xe cho Phương Tri Nhiên.

Nhìn bề ngoài không phải xe đắt tiền, nhưng sau khi trải nghiệm thử thì Phương Tri Nhiên cảm thấy nó không thể nào là xe bắt cóc được.

Cậu lên xe.

Một giọng nam lười biếng, uy nghiêm vang lên từ ghế lái.

"Quý Trạch, để anh phải đợi một tiếng, em không thấy nhột hả?"

Quý Hành Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói, lúc quay đầu lại nhìn thì vô cùng sửng sốt.

Thiếu niên tóc bạc vừa tựa vào cửa xe, sợi tóc dài xõa xuống má, lông mi dài, hơi cong.

Đôi chân lộ ra dưới chiếc quần đùi màu xám đen trắng như tuyết, nhưng đầu gối lại bị trầy xước, còn có mấy vết đỏ.

"Xin chào." Phương Tri Nhiên nhịn đau, ngẩng đầu lên: "Em không bắt được xe, xin hỏi có thể cho em đi nhờ..."

Phương Tri Nhiên: "...?"

Phương Tri Nhiên: "???"

Ngay lập tức, những hàng chữ "A a a" điên cuồng lướt qua trước mắt Phương Tri Nhiên.

Cứu mạng, tài xế này, sao lại có khuôn mặt của đàn anh vậy!

Xe bắt cóc, chắc chắn là xe bắt cóc.

Xuống xe, phải xuống xe.

Cậu vừa định lùi lại thì phía sau có tiếng nói vang lên: "Anh à! Đợi lâu rồi ha, em thắng lợi trở về rồi đây! Ôi trời ơi."

Phương Tri Nhiên cứ như vậy bị hất vào trong xe.

Cửa xe đóng sầm lại, như thể chặn đứng hy vọng sống của cậu.

"Đẹp không anh, em xin long trọng giới thiệu với anh." Cậu học sinh cấp hai nói: "Đây là Tuyết... Ưm ưm ưm?"

Phương Tri Nhiên lanh tay lẹ mắt, lập tức xòe tay ra cắt ngang tình thế hiện tại, bịt miệng cậu học sinh cấp hai lại.

Cậu học sinh cấp hai: "?"

Học sinh cấp hai giơ ngón tay cái lên, bật nút like, trong mắt như viết dòng chữ "Hoạt động tương tác này còn vui hơn cả buổi giao lưu tại gian hàng".

Phương Tri Nhiên không còn tâm trí mà quan tâm đến chuyện này, cậu hơi lo lắng nhìn về phía người ngồi trên ghế lái.

"Rất đẹp." Cậu nghe đối phương nói.

Câu này... Là để trả lời câu hỏi của cậu học sinh cấp hai kia sao? Vậy là không nhận ra hả?

Cậu hơi thả lỏng.

"Đi đâu vậy?" Đối phương hỏi: "Phương Tri Nhiên."

Phương Tri Nhiên: "..."

A a a a a, là hàng real, là Quý Hành Xuyên thật.

Bị gọi tên thật lúc đang mặc đồ của thế giới 2D, chẳng khác gì cởi truồng chạy quanh phố hu hu hu.

Trong lúc nhất thời, cậu quên mất không bưng bít chuyện này.

Quý Trạch vui đến phát điên: "Anh, hóa ra hai người quen nhau."

Cậu học sinh cấp hai rất nhiệt tình, biết cậu hết pin điện thoại, đã chu đáo cho cậu mượn cục sạc dự phòng.

Phương Tri Nhiên nhắm mắt báo địa chỉ khách sạn, Quý Hành Xuyên ừ một tiếng, tỏ ý là đã nghe thấy.

Sau khi điện thoại sống lại, cậu bật máy lên.

Phương Tri Nhiên lập tức mở khung chat của Tô Gia.

F: “A a a a a a. Thỏ đập đầu vào tường.jpg”

Tô Gia: “Sao thế! Thầy Mùa Đông gửi tin nhắn thoại riêng cho cậu à?”

F: “Tớ bị đàn anh bắt gặp T.T”

F: “Cậu có hiểu cảm giác bị gọi tên ngay sau khi vừa bước ra từ triển lãm anime không?”

Tô Gia: “Hiểu.”

Tô Gia: “Xấu hổ muốn độn thổ không kém gì lần trước tớ gửi nhầm xe hơi sang trọng do CP sản xuất cho ông chủ.”

F: “Thỏ dùng gạch đập vào đầu mình. jpg”

F: “Thỏ đầu toác máu chảy.jpg”

Tô Gia: “Đàn anh của cậu cũng không trong giới của chúng ta, anh ấy chỉ nghĩ cậu có sở thích đặc biệt thôi.”

Tô Gia: “Anh ấy cũng không biết coser name của cậu.”

"Anh à." Cậu học sinh cấp hai nói: "Triển lãm anime hôm nay thật sự rất vui, vừa rồi em chụp được rất nhiều ảnh ở gian hàng, cùng với Tuyết... Ưʍ."