Cách Chinh Phục Mê Giọng Chính Xác

Chương 14

Cậu chạy thẳng đến gian hàng của trò chơi Bước Vào Ngàn Năm, thấy gian hàng đang thu dọn.

"Xin chào." Cậu hỏi: "Xin hỏi còn có thể mua được búp bê phát ra tiếng của Lẫm Khâm không?"

"Cậu tới chậm rồi, đợt bán đã kết thúc." Nhân viên của gian hàng đang ngồi xổm thu dọn đồ đạc, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: "Ồ, là thầy Hoa Tuyết phải không? Tôi vừa đi ngang qua gian hàng của các cậu, cậu cos giống quá."

Đối phương đang yêu cầu cậu làm thêm giờ đây mà.

Phương Tri Nhiên hợp tác, chụp hình chung với nhân viên công tác.

"Thầy Tuyết Hoa." Nhân viên công tác nói: "Tôi vừa nhờ đồng nghiệp đi tìm, quả cầu phát âm chỉ còn lại một quả bị hỏng."

"Hỏng rồi sao..." Phương Tri Nhiên hơi tiếc nuối.

"Đúng vậy, hỏng nặng lắm." Nhân viên công tác nói: "Mắt, miệng, cánh không biết bị rơi ở đâu rồi, bây giờ nó chỉ là một quả cầu phát âm bình thường, không phải nhân vật gì đặc biệt."

Phương Tri Nhiên: "?"

Phương Tri Nhiên: "Tôi muốn! Bán cho tôi đi!"

Nhân viên công tác: "..."

Phương Tri Nhiên bỏ ra 68 tệ, vẫn cố chấp mua một quả cầu phát âm Đại Hà.

Nhân viên công tác cầm mã QR thanh toán đứng đó, tay hơn run, cứ cảm thấy lương tâm cắn rứt.

Phương Tri Nhiên cầm quả cầu, rảo bước ra ngoài.

Chạm vào nút âm thanh, giọng l*иg tiếng của đại thần Mùa Đông lại vang lên bên tai...

"Gọi tôi à?"

"Ai bắt nạt cậu, nói cho tôi biết, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu."

"Không vui à, có muốn cùng tôi đi ăn một bữa no nê không?"

Tuyệt vời, giọng nói của thầy Mùa Đông vẫn hoàn hảo, phát ra đều đặn từng chữ, sống động đến mức khiến cậu muốn quỳ xuống, đâu có hỏng nặng lắm!

Mua được quả cầu phát âm cuối cùng, Phương Tri Nhiên vui như chim sơn ca, chỉ muốn hót lên mấy tiếng.

Buổi triển lãm anime đã kết thúc, bên ngoài phòng triển lãm có rất nhiều ô tô đậu, gây ra cảnh ùn tắc.

Địa điểm được chọn ở nơi hẻo lánh, gần đó không có tàu điện ngầm, nhiều người đang đứng ở ven đường bắt taxi.

Người hâm mộ tụ tập lại một chỗ, ríu rít trò chuyện, đó là một buổi triển lãm tự phục vụ, khác với triển lãm anime thông thường.

Nhiều người cosplay được yêu cầu đứng lại để chụp ảnh, bị các nhϊếp ảnh gia vây quanh.

Phương Tri Nhiên đang tìm xe của đơn vị mcn, trên đường đi cũng bị người ta chặn lại để chụp ảnh quay video, gặp ai cậu cũng rất hợp tác.

Chỉ là...

Cách đó không xa, một cô gái mặc váy bồng xòe đang được người ta vây lấy chụp ảnh.

Người chụp chính diện trông rất chuyên nghiệp, bật đèn pha để chụp, còn hướng dẫn cho người cosplay cách tạo dáng và quản lý biểu cảm.

Những người chụp xung quanh khác thì kém hơn một chút, không quá cầu kỳ trong việc chọn góc, tiếng chụp ảnh vang lên tanh tách liên tục.

Các động tác do người chụp hướng dẫn không khó, người cosplay nghiêm túc tạo dáng theo, tuy nhiên, phía sau ở một góc không ai chú ý đến, một người đàn ông mập mạp tiến đến, giơ điện thoại di động lên.

Phương Tri Nhiên nhìn thấy ống kính điện thoại hướng về phía dưới váy của người cosplay, ngón tay của tên đàn ông mập vuốt lên hai lần trên màn hình, hình như là đang phóng to ra.

Phương Tri Nhiên khẽ nhíu mày.

Quý Hành Xuyên ngồi ở ghế lái, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Triển lãm anime vừa kết thúc, đường phố tràn ngập những người cosplay với đủ loại màu tóc, mang theo đủ loại dụng cụ biểu diễn thần kỳ.

Quý Trạch lên kế hoạch cho việc ngày mưa không bắt được taxi có vẻ là hơi quá sớm.

Quý Hành Xuyên đợi trong xe cả tiếng đồng hồ, buồn chán đến mức đi đếm số người tóc hồng, tóc tím và tóc trắng đi ngang qua cửa sổ, cuối cùng đưa ra kết luận, phần lớn mọi người ở đây đều để tóc trắng.

Trong lúc anh đang suy nghĩ vẩn vơ thì cách đó không xa hình như có tiếng động gì đó.

Một thân hình gầy gò với mái tóc trắng bạc di chuyển, xô một người mặc đồ đen ngã xuống đất.

Phương Tri Nhiên quỳ một gối trên đất, dùng một tay đè lên cổ của tên béo, ngón tay của gã bóp vào cổ tay của cậu, để lại một vệt máu.