Cách Chinh Phục Mê Giọng Chính Xác

Chương 13

Tuy nói như vậy nhưng cậu vẫn đứng lên, lùi về sau một chút để ống kính quay được hơn nửa người cậu.

Váy caro màu hồng rất ngắn, ôm sát vòng eo thon gọn của cậu, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, nhưng bên chân lại loáng thoáng có vết bầm tím.

"Đẹp hả? Đó là do bạn đói thật." Trong video, khóe miệng của Hoa Tuyết hơi nhếch lên: "Nhảy một điệu múa tại nhà bạn có xem không?"

"Sao hôm nay mình lại buông thả hơn bình thường?" Hoa Tuyết cười rất ngọt ngào: "Người trông chừng mình không lên mạng, mình buông thả bản thân."

"Ngày mai còn muốn xem váy? Bạn nằm mơ hả." Hoa Tuyết nói.

Quý Hành Xuyên: "..."

Điện thoại rung một tiếng, có người gọi tới.

"Anh." Quý Trạch nói: "Anh ở thành phố C à, lát nữa có thể lái xe tới trung tâm triển lãm đón em không, ở đây hẻo lánh quá."

"Tự gọi xe đi." Quý Hành Xuyên nói: "Anh đang bận."

"Không gọi được." Quý Trạch nói: "Hôm nay có rất nhiều người đến trung tâm triển lãm này, chờ lát nữa giải tán, thời gian gọi xe ít nhất cũng phải một tiếng."

Quý Hành Xuyên: "Thật sự không rảnh."

Quý Trạch: "Em sắp thi cuối kỳ rồi, anh có muốn xuất hiện ở trong bài ngữ văn của em không, “Anh trai của em”."

"Anh mau tới đi, em có thể chia cho anh một nửa số ảnh của thầy Hoa Tuyết mà em chụp được." Quý Trạch nói: "Nhưng hôm nay anh ấy không mặc váy, hơi đáng tiếc."

"Gửi địa chỉ đây." Quý Hành Xuyên đứng dậy đi xuống tầng dưới.

Ngoại ô thành phố C, trung tâm triển lãm.

Trước gian hàng của công ty game nào đó, thiếu niên có mái tóc màu trắng bạc đang thản nhiên đứng đó, giữa năm ngón tay phải của cậu đang xoay một con dao găm lưỡi gỗ màu bạc, ánh mắt trong veo, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ màu đỏ vừa đẹp vừa lạnh lùng.

"Thầy Hoa Tuyết Nhỏ! Em đã xếp hàng hai tiếng rồi, cuối cùng cũng đến lượt em!" Cô gái màu váy lolita màu đỏ thẫm nhảy tới.

"Vất vả rồi." Phương Tri Nhiên nói: "Váy của bạn trông rất đẹp nha."

"Cần link không?" Cô gái nói: "Rất hợp với thầy."

"Thôi thôi." Phương Tri Nhiên nói: "Bạn muốn chụp ảnh chung hay là quay video?"

"Video đi." Cô gái nói: "Kiểu gì cũng cap được một tấm ảnh đẹp của em."

"Hoa Tuyết, mặt của anh đẹp thật đó." Cô gái vừa quay video vừa nói: "Không giống một số cosplay, hễ offline là hiện nguyên hình."

"Chơi cái này chủ yếu là vui vẻ, muốn sửa thế nào thì sửa thế đó." Phương Tri Nhiên nói: "Kiểu coser chính thức có thu tiền như mình, đã nhận vàng thì phải tỏa sáng."

"Ha ha ha tính cách của anh tốt quá." Cô gái móc hai túi bánh bích quy từ trong itabag ra đưa cho cậu: "Ăn nhiều một chút, eo nhỏ quá, mua ở cửa hàng đó, cứ yên tâm mà ăn."

"Cảm ơn." Phương Tri Nhiên lén liếc nhìn itabag của đối phương.

Túi này được ghim đẹp quá, rất nhiều huy hiệu đẹp của Lẫm Khâm.

Tay nghề của bạn chung fandom này tốt quá.

"Em đi đây, anh tiếp tục kinh doanh đi." Cô gái vẫy tay: "Lần sau em lại đến thăm anh."

Đã gần 5 giờ chiều, hoạt động tương tác ở gian hàng trò chơi sắp kết thúc.

Phương Tri Nhiên vẫy tay gọi cậu trai ở cuối hàng tới.

"Hoa Tuyết, hu hu hu, thần sắc đẹp của mình." Cảm xúc cậu trai trở nên kích động: "May mà mình tới, ở ngoài cậu cũng đẹp như vậy."

Phương Tri Nhiên cũng không hiểu tại sao số lượng fan nam của cậu luôn rất khổng lồ, độ trung thành của fan cũng lớn.

"Chúng ta chụp ảnh chung đi." Cậu trai nói: "Chụp thêm mấy tấm, mình thích cậu lắm ấy."

...

Triển lãm anime hôm nay sắp kết thúc, có không ít người đang kéo vali đi ra ngoài.

Phương Tri Nhiên đi ngược vào trong hội trường triển lãm, trên đường nghe thấy không ít tiếng nói chuyện...

"Hu hu hu ngày vui kết thúc rồi, mai lại phải về trường."

"Thích mọi người quá đi, bầu không khí hôm nay thật tốt, mọi người đều rất sôi nổi."

"Nhận được nhiều quà lắm nè, tinh xảo quá, ngày mai phải tăng ca, sát tâm với ông chủ cũng giảm đi 1%."

Phương Tri Nhiên cũng vui vẻ.

Mỗi khi có triển lãm anime, bong bóng vui vẻ luôn có thể tồn tại rất lâu.