Cách Chinh Phục Mê Giọng Chính Xác

Chương 12

"Tôi là Quý Hành Xuyên, đang học tiến sĩ năm hai." Anh nói.

"Đàn anh ơi có thể lưu phương thức liên lạc không!" Trong lớp có nữ sinh giơ tay lên: "Lỡ như không hiểu bài còn có thể hỏi anh."

Trong lớp trở nên ồn ào.

"Được chứ." Đầu ngón tay của Quý Hành Xuyên chạm hai lần vào thiết bị đa phương tiện.

Hình ảnh mã QR được đưa lên màn hình, ảnh đại diện ở chính giữa là ảnh lão Quách cười nhe răng rất vui vẻ.

"Thêm đi." Quý Hành Xuyên nói: "Lão Quách thích trả lời."

Trong lớp lại cười ồ lên.

"Vậy tôi bắt đầu dạy thay nhé." Quý Hành Xuyên gõ bàn một cái và nói.

Đàn anh là một đàn anh tốt, Phương Tri Nhiên nghĩ.

Đàn anh mang hàng chuyển phát nhanh đến cho cậu, giảng bài cũng rất hay.

Cậu không có thói quen ghi chép bài, vì vậy tai thì nghe còn tay thì thò vào trong gầm bàn để xoa búp bê bông của cậu.

Thật là mềm, dễ chịu như thể chỉ có bông, không có búp bê.

Phương Tri Nhiên: "?"

Cậu rút túi hàng chuyển phát nhanh ra, tập trung nhìn vào.

[Tên vật phẩm: Váy đồng phục JK màu hồng x1, đánh giá tốt kèm ảnh lì xì 2 tệ]

Phương Tri Nhiên: "..."

Sao mình lại dám để hot boy khoa vật lý lấy thứ này giúp mình?

Thật là... Càng nghĩ càng cảm thấy tiếng "Tiểu Tư Nhiên" vừa rồi đàn anh gọi nghe giống như "Đồ biếи ŧɦái".

Sau khi tan học, Phương Tri Nhiên nhận được điện thoại của Tô Gia.

"Tiểu Nhiên, nhận được chưa, váy caro màu hồng tớ mua cho cậu." Tô Gia nói.

"Nhận được rồi." Phương Tri Nhiên uể oải.

"Phúc lợi dành cho fan hôm livestream thứ sáu, cậu hãy mặc cái này." Tô Gia nói: "Với đôi chân và eo kia của cậu, mặc váy caro hồng quá đẹp, tớ muốn để số liệu lives của cậu nổi bật ở tất cả các nền tảng."

Đủ rồi, Phương Tri Nhiên nghĩ.

Cậu khiến tớ không ngóc đầu lên được ở trước mặt đàn anh.

Cũng may tuần này sắp kết thúc rồi, chờ đến thứ bảy, cậu sẽ có thể đổi một thành phố khác để bay nhảy.

Thứ bảy không có đàn anh, cậu sẽ đi chơi vui vẻ.

Thứ bảy, thành phố C, phòng thu âm nào đó.

"Bà là cái thá gì mà dám chỉ trỏ người của tôi!" Quý Hành Xuyên cầm kịch bản, đang l*иg tiếng cho một bộ phim truyền hình, trong giọng nói hơi lạnh lùng chứa sự hả hê.

"Con trai bất hiếu!" Giọng nữ sắc bén ở bên cạnh tức giận nói: "Từ hôm nay trở đi, coi như tôi không có đứa con trai này!"

Thu âm kết thúc, Quý Hành Xuyên bưng nước ấm ở bên tay lên nhấp một ngụm để thấm giọng.

"Con trai ngoan." Người phụ nữ vừa rồi còn nói khàn cả giọng đứng lên xoa đầu anh một cái: "Con l*иg tiếng cho tên đàn ông cặn bã này rất tốt, lúc nãy mẹ nhập tâm quá, thật muốn cho con một cái bạt tai."

Quý Hành Xuyên: "Con muốn hỏi là, mẹ có chắc là do nhập tâm quá nên mới suy nghĩ này không?"

"Cô Du Kim, thầy Mùa Đông." Người của đoàn làm phim gõ cửa đi vào: "Rất cảm ơn hai người."

Du Kim, một diễn viên l*иg tiếng chuyên nghiệp từng l*иg tiếng cho rất nhiều bộ phim truyền hình, phim điện ảnh và phim hoạt hình này, là mẹ của Quý Hành Xuyên.

Nói dối sẽ gặp quả báo, câu nói "Thứ bảy nhớ nhà" của Quý Hành Xuyên đã thành sự thật, thật sự bị mẹ anh gọi điện thoại kêu về nhà, nhờ anh giúp l*иg tiếng gấp cho một nhân vật cậu ấm vô sỉ.

Nguyên văn là "Cái bộ dạng thiếu đòn này giống hệt con lúc thường ngày."

Công việc kết thúc, anh chán ngán ngồi ở bên ngoài phòng thu âm chờ Du Kim, tiện thể mở ứng dụng video ngắn ra để xem hôm nay dữ liệu lớn chuẩn bị trò vui gì cho anh...

Dữ liệu lớn đề xuất @Hoa tuyết nhỏ mùa đông.

Đây hình như là video quay lại buổi livestream ngày hôm qua, nam sinh có mái tóc xoăn màu hồng nhạt, trên đầu có hai chiếc tai mèo lông xù, phông nền có vẻ là một khách sạn.

Ống kính rất gần, có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại xinh đẹp của nam sinh.

"Cái gì?" Hoa Tuyết đang trả lời bình luận: "Xem chân? Chân của con trai như mình thì có gì đáng xem chứ?"