"Đi thôi, cùng nhau." Quý Hành Xuyên nói.
Phương Tri Nhiên bỏ tai nghe xuống, đi theo sau đàn anh, lén lút ngắm đàn anh.
Quý Hành Xuyên ăn gì lớn vậy, cao quá, thật muốn ăn gạo nhà đàn anh.
Trông cũng phải trên 1m8, chiều cao này không đi cos thì tiếc quá.
Phương Tri Nhiên vỗ đầu, vỗ cho bệnh nghề nghiệp đang rục rịch của mình lui đi.
Thật muốn sở hữu chân của Quý Hành Xuyên, nếu như cậu có chiều cao này, vậy thì cậu sẽ có thể cos được hầu hết các nhân vật do Mùa Đông từng l*иg tiếng.
Không được, không thể nhìn nữa, sắp thành biếи ŧɦái rồi.
Phương Tri Nhiên thu lại ánh mắt, ngẩng đầu ngắm trăng.
"Thứ bảy sẽ về nhà à?" Cậu nghe thấy Quý Hành Xuyên hỏi.
Phương Tri Nhiên: "Về nhà."
Về quê nhà ở thế giới thứ hai của tôi, rất nhiều người nhà, cơm cũng rất ngon.
Tối nay chúng ta đều là những người nhớ nhà.
"Đàn anh, chủ nhật gặp lại." Đến trước cửa tòa nhà ký túc xá của tiến sĩ, cậu ngoan ngoãn nói: "Em về ký túc xá đây."
"Ngày mai gặp." Quý Hành Xuyên để lại một câu nói rồi đi.
Phương Tri Nhiên: "?"
Không gặp không gặp, ngày mai cậu còn đầy tiết học từ tám giờ sáng, gặp ma thì đúng hơn.
...
Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Tri Nhiên vừa học xong tiết khẩu ngữ Tiếng Anh đã vội vàng chuyển sang phòng học khác, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho đàn anh Phan Hủ.
F: “Lấy kiện hàng có mã 3-4-11, người nhận là Tiểu Tư Nhiên, số đuôi 5050.”
F: “Sau khi chuyện thành công, ắt sẽ có cảm ơn hậu hĩnh.”
Phan Hủ: “Cảm ơn làm gì, sẵn lòng cống hiến sức mình vì đàn em.”
Phan Hủ: “Gửi số phòng học đây, anh tiện đường mang tới cho em luôn.”
Phương Tri Nhiên bấm ngón tay tính toán, nhận được tin nhắn chuyển phát nhanh vào thời điểm này, chắc hẳn là những con búp bê bông mà cậu mua theo nhóm từ mấy tháng trước đã gửi hàng.
Nhóm trưởng không bỏ chạy giữa chừng, lô hàng mẫu không bị lật xe, sắp thuận lợi lấy được búp bê rồi, trên mặt cậu tràn đầy vẻ vui mừng.
F: “Kiện hàng chắc không lớn, cầm hơi mềm mềm.”
F: “Là bé cưng nhỏ của em.”
Phan Hủ: “Hiểu mà, đảm bảo mang đến dưới mí mắt cho em.”
Vậy thì tốt quá, được bao bọc trong tình yêu thương của sư môn, Phương Tri Nhiên cảm động lau khóe mắt.
Môn học này là môn học về xu hướng nghiên cứu dành riêng cho nghiên cứu sinh năm nhất, do các giáo sư và phó giáo sư của học viên thay phiên nhay giảng dạy, chuyên giới thiệu về những xu hướng nghiên cứu vật lý mới nhất ở trong và ngoài nước.
Phần lớn các giáo sư đều thích giảng về những điều trong nghiên cứu của mình, đều là những thành quả nghiên cứu mới, Phương Tri Nhiên thích nghe nên cậu luôn ngồi hàng đầu tiên để được gần với tri thức hơn.
"Bạn ơi, mình không xem lịch học." Cậu hỏi bạn học bên cạnh: "Giảng viên của tiết này là ai vậy?"
"Để mình xem nhé." Bạn học mở thời khóa biểu ra, phóng to lên cho cậu xem: "Đây, giáo sư Quách Lân."
Phương Tri Nhiên: "?"
Thầy hướng dẫn của mình ư?
Lão Quách còn không ở trong nước, vậy thì tiết học này phải đổi thành tự học rồi.
Cậu đang nghĩ thì có người đứng ở trước mặt cậu, một túi hàng chuyển phát nhanh trừ trên trời giáng xuống, rơi ở trước mắt cậu.
"Đã đưa đến an toàn." Quý Hành Xuyên nói: "Bé cưng mà cậu muốn, có ký nhận không Tiểu Tư Nhiên?"
Phương Tri Nhiên: "?"
Phan Hủ phẫu thuật thẩm mỹ rồi?
Không đúng, đây là đàn anh của cậu.
Công việc đơn giản như vậy, Phan Hủ... Còn nhờ một người khác?
"Cám... Cám ơn." Cậu hơi ngượng ngùng: "Đàn anh phải đặc biệt đi một chuyến rồi."
"Không phải, tôi tiện đường." Quý Hành Xuyên nói: "Tôi là người tạm thời dạy thay cho thầy Quách."
Phương Tri Nhiên: "Hả?"
Lúc này cậu mới để ý, trên tay đàn anh còn cầm một cái túi lớn, bên trong đựng những tài liệu đóng dấu mà ngày đó cậu từng thấy.
"Truyền ra sau giúp tôi." Quý Hành Xuyên nói.
"À..." Phương Tri Nhiên hoàn hồn, sau đó phát tài liệu cho bạn học.
Quý Hành Xuyên đi lên bục giảng, vỗ nhẹ lên bàn: "Thật ngại quá, thầy Quách tham gia dự án ở nước ngoài, không sắp xếp được thời gian, là trợ giảng của thầy ấy, tiết xu hướng tuyến đầu hôm nay sẽ do tôi giảng dạy."