Cách Chinh Phục Mê Giọng Chính Xác

Chương 10

Tiến sĩ năm nhất Cam Uyển Hòa: “Họp nhóm thứ bảy lão Quách thực dụng không ở, mua nhiều đồ ăn vặt một chút, vừa họp vừa chơi.”

Thầy Quách: “Nhưng tinh thần của tôi ở trong nhóm đó. Cười nhe răng.jpg”

Khóe miệng Phương Tri Nhiên nhếch lên.

Một lát sau, trong nhóm lại nhảy ra một tin nhắn mới...

Thầy Quách: “Này, hay là chúng ta chuyển họp nhóm sang chủ nhật đi? Các em thấy được không?”

Tiến sĩ năm nhất Cam Uyển Hòa: “Em đợi lệnh bất cứ lúc nào.”

Những người trong nhóm lần lượt nói được.

Nghiên cứu sinh năm ba Phan Hủ: “Em không thành vấn đề, đều được, sao thế, lão Quách muốn đi đâu chơi.”

Thầy Quách: “Không phải thầy! Là Quý Hành Xuyên.”

Thầy Quách: “Em ấy vừa nói với thầy là gần đây áp lực học tập quá lớn, muốn trở về nhà thăm mẹ, chủ nhật quay lại. Cười nhếch miệng.jpg”

Nghiên cứu sinh năm ba Phan Hủ: “Thật ạ, anh ấy cũng có ngày hôm nay.”

"Nghiên cứu sinh năm ba Phan Hủ" thu hồi một tin nhắn.

Nghiên cứu sinh năm ba Phan Hủ: “Đàn anh Quý, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Thầy Quách: “Tiểu Nhiên, @Nghiên cứu sinh năm nhất Phương Tri Nhiên, có đó không?”

Thầy Quách: “Ý của em thì sao?”

Phương Tri Nhiên: "..."

Người này có việc thì có việc, tìm lý do xàm xí gì vậy.

Nhưng mà...

Thầy Quách: “Hay là em thích thứ bảy hơn?”

Nghiên cứu sinh năm nhất Phương Tri Nhiên: “Em chọn chủ nhật họp nhóm, thứ bảy... Ừm, cũng khơi dậy nỗi nhớ nhà của em. Đậu nành nước mắt rưng rưng.jpg”

Thế là thời gian họp nhóm bỗng dưng được đổi sang chủ nhật.

Phương Tri Nhiên yên tâm rồi.

Đàn anh này làm mình làm mẩy kịp thời quá, thật là yên tâm!

Giảng viên của tiết học buổi tối họ Tiền, từng đăng không ít luận văn, trình độ dạy học lại nát bét.

Phương Tri Nhiên đọc giáo trình ppt đến nỗi buồn ngủ, cậu miễn cưỡng lên tinh thần, bắt đầu thất thần, ấn vào weibo của mình.

@Hoa tuyết nhỏ mùa đông: “Xác nhận tham gia triển lãm anime vào thứ bảy, đến chụp mình đi nào.”

Có người bình luận rất nhanh...

@Hôm nay tôi rút được hai trong mười đồng vàng: “A a a Hoa Tuyết, mình muốn mang bánh bích quy tự làm tới đút cho cậu ăn.”

@Hạt dẻ (Chỉ online cuối tuần): “Hoa Tuyết có nhận quà không, muốn gửi váy cưới cho cậu, mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”

@Tiểu Cầm ngày ngày nằm mơ: “Meo, có nhận ủy thác không? Rất thích cậu, móc ngón tay.jpg, phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể có cậu một ngày.”

@Muốn có một đôi tay biết vẽ: “Hoa Tuyết biết lịch trình là tốt rồi, mình chỉ sợ Tinh Đăng văn hóa tự ý quyết định chém trước tâu sau.”

Đúng là chém trước tâu sau thật.

Lần này là vì đàn anh đột nhiên nhớ nhà, vậy lần sau thì sao?

Hay là lần sau đánh nổ đầu chó của MCN đi, Phương Tri Nhiên nóng nảy nghĩ.

Tiết học này chán ngắt, thời gian lại rất lâu, lúc tan học thì đã gần mười giờ tối.

Từ tòa nhà dạy học đến ký túc xá có một đoạn đường ban đêm, Phương Tri Nhiên bước đi nhàm chán nên đeo một bên tai nghe vào, chọn đoạn phát thanh của Mùa Đông để phát.

Bốn bỏ năm lên, là đại thần Mùa Đông đang cùng cậu đi trên con đường ban đêm.

"Trời tối rồi? Đừng sợ." Giọng nói trong tai nghe nói: "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn, đồng hành cùng bạn, chúng ta cùng nhau bước về phía trước."

Giọng nói này soft đến nỗi khiến nụ cười trên mặt Phương Tri Nhiên ngày càng rõ rệt.

Cậu cười với ánh trăng, cười với bóng cây, còn cười với người bên cạnh.

Phương Tri Nhiên: "?"

Chời má, bên cạnh có người.

Dưới ánh đèn đường, Quý Hành Xuyên đang nghiêng đầu nhìn cậu.

Nụ cười trên mặt cứng đờ.

Phương Tri Nhiên đỏ mặt: "Đàn anh? Anh xuất hiện từ bao giờ vậy?"

"Lúc cậu tương tác với cây."

Phương Tri Nhiên: "..."

"Nghe gì thế?" Quý Hành Xuyên hỏi: "Vui vẻ như vậy?"

"Bài nghe IELTS." Phương Tri Nhiên nói: "Đơn giản đến mức muốn cười."

Dường như là bị câu trả lời này làm nghẹn họng, Quý Hành Xuyên khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười này cũng rất êm tai, Phương Tri Nhiên nghĩ.

Nhưng cậu là fan trung thành, chỉ khen thầy Mùa Đông, tuyệt đối không phản bội.