Sau hai tiếng tút tút…
“Alo, sếp!”
Đầu dây bên kia vang lên xưng hô đầy kỳ quặc. Tạ Dần mím môi, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu.
“Chuyện gì vậy?”
Người ở đầu dây bên kia hét lên một tiếng đầy phấn khích, không chút kiêng dè, cũng chẳng còn chút phép tắc nào:
“Sếp ơi, tôi đang ở cổng biệt thự, cho hỏi mấy giờ anh về ạ?”
Tạ Dần về nhà lúc khoảng chín giờ rưỡi tối. Khi anh đến nơi, Thẩm Ninh đang ngồi trong phòng bảo vệ ở cổng, tay cầm một cốc sữa nóng. Khuôn mặt cậu đỏ ửng một cách bất thường, mũi hít hà, khóe miệng còn vương lại vệt sữa, trông ngoan ngoãn hệt như một đứa trẻ sang nhà hàng xóm chơi.
Vừa thấy Tạ Dần, Thẩm Ninh vui mừng nhảy xuống khỏi ghế, bước ra cửa: “Anh Tạ, anh về rồi.”
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh trong màn đêm, khiến Tạ Dần có chút ngẩn ngơ. Chú bảo vệ đứng cạnh giải thích:
“Anh Tạ, trời lạnh quá nên tôi để cậu ấy vào trong ngồi đợi, không sao chứ?”
Tạ Dần lịch sự đáp: “Không sao, cảm ơn anh.”
Thẩm Ninh cười híp mắt, vẫy tay chào chú bảo vệ: “Tạm biệt chú nhé!”
“Ừm, tạm biệt cậu!”
Xe chậm rãi lăn bánh rời đi, ánh sáng lọt ra từ phòng bảo vệ dần xa, cuối cùng biến mất. Trong xe, mấy bóng đèn nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp, bầu không khí tĩnh lặng và dễ chịu. Sau khi lên xe, Thẩm Ninh liền trở nên im lặng, chỉ ôm lấy cánh tay và tựa lưng vào ghế sau, chẳng giống với người vừa rồi còn phấn khích chút nào.
Khu biệt thự lộng lẫy xa hoa, hòn giả sơn và hồ nước nhân tạo trông chẳng khác gì đồ thật. Ban đêm không hề bị tắc đường, xe đi thẳng một mạch nhưng cũng mất hơn mười phút mới dừng lại.
Khi Tạ Dần mở cửa, phía sau vang lên tiếng hít mũi liên tục, giống hệt như Tạ Gia Duệ khi bị cảm. Trong không gian tĩnh lặng giữa đêm khuya, âm thanh ấy mang theo chút yếu đuối, như tiếng thở của một con thú nhỏ đầy bất lực.
Tạ Dần bước vào nhà, Thẩm Ninh theo sau. Ánh đèn bất ngờ bừng sáng, chiếu rọi khắp phòng khách và hoa sảnh, khiến cả không gian sáng rực mà không chói mắt. Dưới chân Tạ Dần, bóng anh đổ thành một mảng tối lớn.
Tạ Dần cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chàng trai thấp hơn mình nửa cái đầu đang đứng trước mặt:
“Tôi đã nói với cậu rồi, có việc gì cũng phải báo trước.”
“Nếu không quản lý được thời gian của mình, đừng trách người khác không ưu tiên cho cậu.”
“Đừng... đừng nói nữa.”
Giọng cậu khàn khàn, nghe như đang rất khó chịu. Chân cậu lê lết trên sàn như đeo tạ nghìn cân. Thẩn Ninh bất ngờ ngã vào người Tạ Dần khiến anh không kịp phản ứng.
“Này, cậu…”
Tạ Dần hơi trợn mắt, tay anh chạm vào lưng cậu, trên đó nóng hổi. Thẩm Ninh cố gắng hé mắt, giọng nói cũng trở nên uể oải:
“Xin lỗi, tôi sốt rồi.”
Tạ Dần: “...”
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, làm lay động tấm rèm trắng nơi cửa sổ, lướt qua những lọn tóc đen mềm mại của người đàn ông trên ban công.
“Đúng vậy, 38,5°C, vẫn còn ý thức, đã uống thuốc rồi.”
“Thuốc là do cậu ấy tự chọn, không có vấn đề gì. Tiếp theo chỉ cần giữ cơ thể sạch sẽ và áp dụng các biện pháp hạ sốt vật lý thôi đúng không?”
“...”
“Không cần đâu.” Anh trả lời người ở đầu dây bên kia: “Không cần qua đây.”
Tạ Dần cúp máy, rồi mở cửa kính nhìn vào người bên trong. Thẩm Ninh sốt cao đến mê man. Toàn thân cậu nóng ran, yếu ớt không còn sức lực. Tạ Dần đã thay quần áo cho cậu, sẵn tiện bế lên giường nghỉ ngơi. Thẩm Ninh nhanh chóng cuộn mình vào chăn, nhưng chỉ một lúc sau lại bắt đầu đạp tung chăn, sau đó rêи ɾỉ khó chịu, nghe như tiếng thút thít của một con vật nhỏ.
Nhớ lại cách dì Lệ chăm sóc cậu lần trước, Tạ Dần pha một ly nước ấm đặt bên cạnh, tiếp đó lấy đá ra khỏi tủ lạnh, bọc trong vải sạch rồi đặt lên trán và tay chân của cậu.
Thẩm Ninh không hợp tác chút nào, tự cầm một viên đá lạnh rồi mơ màng chườm lên người mình. Đá chạm vào làn da nóng hổi liền tan thành nước, chảy dọc xuống nửa thân trên của cậu. Sợ cậu bị bỏng lạnh, Tạ Dần đành gỡ đá ra, rót một ly nước đưa cho cậu: