Biệt thự nằm ở khu vực khá hẻo lánh, xung quanh chỉ có mấy hòn giả sơn và hồ nước nhân tạo. Không khí mang theo hơi lạnh ẩm ướt, gió thu cuốn lá rụng như muốn thổi đi chút hơi ấm cuối cùng trên người Thẩm Ninh. Cậu kéo chặt áo khoác trên người, ngẩng đầu nở một nụ cười tội nghiệp, cố là để lấy lòng chú bảo vệ ở cổng:
“Chú ơi, thật sự quá lạnh rồi. Dì ấy chắc đang nấu ăn trong nhà, không mang theo điện thoại. Chú cho cháu vào đi mà?”
Chú bảo vệ khó xử nhìn cậu:
“Chuyện này thực sự không được. Cậu không gọi được điện thoại mà tôi cũng không liên lạc được với chủ nhà thì không thể để cậu vào. Cậu xem, an ninh là ưu tiên hàng đầu của khu dân cư chúng tôi, cậu thông cảm cho tôi đi.”
Thẩm Ninh cắn môi dưới, quay lưng lại. Cậu không ngừng run rẩy vì cái lạnh. Làn da cậu đã chuyển sang tái xanh, nhợt nhạt hơn cả màu trắng, trong khi gương mặt và tai lại bị gió thổi đến đỏ ửng.
“Sao lại thế này chứ?”
Chẳng lẽ cậu phải quay về? Nhưng taxi đã đi mất rồi, mà nơi này bắt xe đâu có dễ. Không còn cách nào khác, cậu đành gọi cho Trần Lâm, nhưng giống như mọi lần trước, chuông kêu mãi đến khi giọng nữ máy móc vang lên mà vẫn không ai nghe.
“Chẳng lẽ...” Thẩm Ninh buồn bã ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao mờ nhạt, than thở:
“Thượng đế thực sự không muốn con lấy được tấm bằng tốt nghiệp sao?”
…
“Tút... tút...”
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Tạ Dần chuẩn bị bắt máy thì ông cụ Tạ nạt:
“Ăn cơm mà nghe điện thoại gì chứ.”
Mẹ Tạ huých tay Tạ Dần, anh bèn rút tay lại, gắp một miếng thịt bò mềm nhừ gần đó đặt vào bát ông cụ rồi nói:
“Ông nội, ăn đi ạ.”
Ông cụ Tạ nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi đôi chút. Ông cụ hắng giọng rồi hỏi:
“Tạ Dần à. Cháu cũng không còn nhỏ nữa. Bao giờ thì tính chuyện cưới xin?”
“Ông nội, cháu là...” Anh chưa kịp nói hết câu thì lại bị mẹ Tạ huých tay, bà nhanh chóng lên tiếng:
“Đúng đó Tạ Dần. Con mau sinh một đứa em trai hoặc em gái cho Gia Duệ chơi cùng. Gia Duệ ở một mình cũng buồn lắm.”
Bên kia, thím hai cũng cười nói: “Đúng đó, Dung Dung nhà chúng em cũng sắp sinh rồi. Đến lúc đó coi như là có bạn, hai đứa cùng nhau lớn lên thì tốt biết bao.”
Tạ Thư Quân và Tạ Anh vốn là hai đứa trẻ ồn ào nhất, giờ chỉ ngoan ngoãn cúi đầu lùa cơm, im thin thít như gà. Cô của Tạ Dần ngồi bên cạnh chỉ cười xem trò vui. Ông cụ Tạ trọng nam khinh nữ, với con gái thì chỉ cho tiền mà không cho quyền. Bởi vậy, cô của Tạ Dần đã cùng chồng mở công ty riêng, thỉnh thoảng sẽ về nhà lấy lòng ông cụ, mong được ông cụ giúp đỡ.
Thấy câu chuyện lại quay về chủ đề giục cưới, giục sinh con, Tạ Gia Duệ bất ngờ la lớn:
“Cháu không muốn chú cưới vợ! Chú mà có em bé thì không làm ba của cháu được nữa!”
“Đứa nhỏ này!” Mẹ Tạ quất nhẹ vào tay cậu nhóc, nhưng Tạ Gia Duệ không khóc, chỉ bướng bỉnh nói: “Chú cứ làm ba của cháu đi. Cháu làm con của chú là được mà.”
Cha ruột của Tạ Gia Duệ qua đời sớm, đây luôn là nỗi đau trong lòng ba Tạ, mẹ Tạ và cả ông cụ Tạ, ai cũng đều nhớ thương anh ấy. Dù lời lẽ của Tạ Gia Duệ có hơi tùy tiện, nhưng khi nghe cậu nhóc nói vậy, mọi người đều không trách được. Sau khi anh trai qua đời, Tạ Dần đã chăm sóc Tạ Gia Duệ như con ruột. Tình cảm của hai người như cha con, vì thế nói chuyện cưới vợ sinh con của Tạ Dần trước mặt Gia Duệ quả thực không phù hợp.
Dường như mọi người mới vừa nhận ra điều này, nên đều im lặng, chỉ có Tạ Gia Duệ vẫn hò hét đòi ăn món này món nọ.
Tạ Dần nhanh chóng ăn xong. Anh để lại một câu “Mọi người cứ từ từ dùng bữa” rồi rời khỏi bàn. Sau đó cầm lấy điện thoại, đôi mày sắc nét của anh khẽ nhíu lại dưới ánh đèn mờ dịu ở ban công. Anh mở khóa, kiểm tra thông báo gần nhất.