“Vẫn là đồ ăn của dì Lệ là ngon nhất!”
“Ngon nhất cả nước!”
“Bá chủ thế giới!”
Trong đám cháu chắt trong nhà, ngoài thế hệ thứ tư là Tạ Gia Duệ, thì hai đứa nhỏ tuổi nhất chính là em trai họ Tạ Thư Quân và em gái họ Tạ Anh. Cả hai đều đang đi học, giờ đang ngồi thu lu trên sô pha, vừa ăn điểm tâm dì Lệ làm, vừa hết lời tán dương.
Người lớn tuổi thường thích náo nhiệt, cũng thích được mấy đứa nhỏ làm nũng. Ông cụ Tạ ngồi trên sô pha đơn bên cạnh, nhìn không quen dáng vẻ nhếch nhác của hai đứa nhỏ nên trách vài câu, nhưng khuôn mặt lại không hề có chút khó chịu nào. Chú hai của Tạ Dần đang đánh cờ với ông cụ, nghe vậy bèn cười lớn:
“Thư Quân ở nước ngoài chẳng được ăn mấy, làm sao mà không nhớ cho được? Nó không nhắc gì nhiều, chỉ ngày nào cũng líu lo về ông nội và đồ ăn của dì Lệ thôi.”
“Ông nội, tuy cháu không ra nước ngoài, nhưng cháu cũng rất nhớ đồ ăn dì Lệ nấu. Đồ ăn của trường không ngon chút nào.”
Tạ Anh hiện đang học trung học. Ba mẹ cô bé không muốn cô ấy đi du học sớm nên vẫn để Tạ Anh học tại một trường tư thục trong nước, các đầu bếp ở đó đều là những người từng làm việc tại các nhà hàng đạt sao Michelin.
Dì Lệ nghe thấy vậy, hạnh phúc đến nỗi đỏ hồng cả mặt, trông còn vui hơn cả mọi người trong phòng. Bà ấy nói liên tục:
“Chỉ cần các cháu thích là tốt lắm rồi. Dì sẽ làm thêm vài món nữa, đều là những món trước đây các cháu hay ăn.”
“Hoan hô!” Tạ Thư Quân và Tạ Anh đồng thanh reo lên.
Chú hai của Tạ Dần còn có một người con trai lớn, tuổi tác xấp xỉ Tạ Dần. Lúc này, anh ấy đang ngồi nói chuyện làm ăn với Tạ Dần. Chú hai Tạ làm việc tại Tập đoàn Tạ Thị, nhưng con trai cả của ông ấy lại tự khởi nghiệp, công ty cũng tạo ra chút thành tựu.
Mẹ Tạ (mẹ của Tạ Dần) thấy ông cụ và chú hai đánh cờ say sưa, bèn nháy mắt với ba Tạ. Nhưng ba Tạ lại lờ đi, khiến mẹ Tạ bất đắc dĩ phải dỗ Tạ Gia Duệ chạy đến chỗ ông cụ. Tạ Gia Duệ dùng đôi chân ngắn tròn ủm chạy bịch bịch đến bên ông cố, rồi trèo ngay lên chân ông cụ.
Mẹ Tạ vội vàng nói: “Không được, không được, Duệ Duệ mau xuống!”
Thực ra, Tạ Gia Duệ chỉ ngồi trên ghế sô pha. Ông cụ Tạ tuy luôn nghiêm khắc với con cháu lớn trong nhà, nhưng lại rất cưng chiều đứa chắt trai duy nhất. Ông cụ để mặc cậu nhóc trèo lên tay, lên chân mình, thậm chí nằm lên lưng mình cũng chẳng phàn nàn, ngược lại còn thấy vui vẻ.
“Duệ Duệ này.” Ông cụ đặt quân cờ xuống, vỗ về đứa chắt nhỏ:
“Sao vậy? Duệ Duệ muốn chơi với ông cố à?”
Tạ Gia Duệ cầm một quân cờ, cất giọng non nớt nói:
“Cháu cũng muốn đánh cờ, thầy giáo đã dạy chúng cháu chơi cờ rồi.”
“Ái chà, trường học bây giờ còn dạy cả đánh cờ à? Tốt lắm. Đến đây, ông cố chơi với cháu.”
Mặc dù nói vậy, nhưng ông cụ vẫn tiếp tục ván cờ với con trai, tuy nhiên sự chú ý đã dồn cả vào Tạ Gia Duệ. Tạ Dần nhân lúc rảnh rỗi bèn quét mắt nhìn qua, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Tạ Cận cười nói:
“Sao thế? Em cũng muốn có con rồi à?”
Tạ Dần bình tĩnh thu lại ánh nhìn.
“Em là người đồng tính.”
Tạ Cận không bận tâm, sảng khoái trả lời: “Không sao cả, đồng tính hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần để lại tϊиɧ ŧяùиɠ là được.”
Tạ Dần liếc anh ấy một cái, còn Tạ Cận thì quay đầu nhìn cô vợ đang nói chuyện với mẹ mình, rồi nói: “Vợ anh cũng mang thai rồi. Tạ Dần à, đừng tự làm khó bản thân quá.”
Tạ Dần chỉ cúi đầu, im lặng không đáp.
Cùng lúc đó, bên ngoài một khu biệt thự…
“Sao không bắt máy nhỉ?” Thẩm Ninh khó hiểu lẩm bẩm. Trong tai nghe vẫn không ngừng phát ra tiếng “tút tút”, tiếp đó là giọng nữ quen thuộc:
“Số điện thoại bạn gọi hiện không có ai trả lời.”
Chàng trai thì thầm: “Tạ Dần không bắt máy thì thôi, nhưng dì Lệ giờ này chắc chắn phải ở nhà mà.”