Ở lối vào phòng học, gần cầu thang dẫn lên tầng trên, có một nam sinh ngồi trên bậc thang thứ hai gọi điện thoại.
“Alô. Trợ lý Trần, tôi để quên đồ ở biệt thự. Tối nay tôi sẽ ghé lấy. Phiền anh báo với anh Tạ giúp tôi nhé.”
“Ừm, tôi sẽ đến vào khoảng năm giờ.”
Thường thì dì giúp việc sẽ có mặt ở nhà vào lúc năm giờ. Dù tối nay Tạ Dần có bận không về nhà, vẫn sẽ có người mở cửa cho cậu. Nam sinh ngồi ở cầu thang kết thúc cuộc gọi, đứng dậy phủi quần, sau đó chậm rãi bước về phía phòng học bên kia cầu thang.
…
Trần Lâm mím môi nhìn điện thoại đã tắt màn hình trong tay, ánh mắt anh ta lóe lên tia sáng khó đoán, cũng không thể nắm bắt được vẻ mặt anh ta. Sau khi đặt điện thoại xuống, anh ta đứng dậy đi về phía một trợ lý khác đang ngồi ở hàng ghế sau:
“Sếp Tạ tối nay sẽ về nhà tổ nhà họ Tạ. Lịch trình tối nay đã được dời lại hết chưa?”
Là một trong hai trợ lý đắc lực bên cạnh Tạ Dần, Trần Lâm có uy tín rất cao trong văn phòng chủ tịch. Làm việc tại một công ty có cấp bậc trên dưới cực kỳ khắt khe, mà trợ lý mới này vừa vào làm chưa đầy nửa năm, nên khi nghe vậy liền đứng bật dậy:
“Tất cả đã được hoãn lại rồi ạ. Đảm bảo tối nay sẽ không ai làm phiền sếp Tạ được.”
“Tốt lắm. Sếp Tạ hiếm khi về nhà, đừng để công việc làm phiền đến thời gian quây quần với gia đình của anh ấy. À, đúng rồi…” Trần Lâm như nhớ ra điều gì đó, vừa quay bước chân bèn lập tức khựng lại, nhìn trợ lý rồi hỏi:
“Việc bổ sung thêm vân tay ra vào biệt thự của sếp Tạ đã làm xong chưa?”
“Biệt thự của sếp Tạ có hệ thống an ninh cấp độ cao. Để thêm vân tay ra vào cần có chữ ký ủy quyền của sếp Tạ ạ. Tôi đã soạn xong tài liệu và gửi cho anh ấy rồi. Dự kiến sẽ hoàn tất vào thứ sáu, đảm bảo cuối tuần sẽ nhập xong vân tay.”
“Tốt lắm.”
Trần Lâm không hỏi thêm, anh ta chỉ bước vào văn phòng giao một vài tài liệu trên tay cho Tạ Dần. Ánh mắt anh ta lướt nhanh qua bàn làm việc, phát hiện dưới xấp tài liệu có một bản “Xác nhận ủy quyền an ninh”. Trần Lâm chỉ nhìn thoáng qua, rồi cầm lấy những tài liệu đã được ký tên. Trong lúc anh ta chuẩn bị rời đi:
“Trần Lâm.”
“Dạ!”
Trần Lâm lập tức quay lại. Người đàn ông phía sau bàn làm việc sở hữu một đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn của anh chứa đựng một lời cảnh cáo mơ hồ:
“Dạo này cậu làm việc chậm chạp hơn nhiều đấy. Học hỏi thêm từ trợ lý Thiệu đi.”
Trần Lâm khẽ rùng mình, cúi đầu đáp: “Tôi hiểu rồi, thưa sếp Tạ”
Việc Tạ Dần về nhà chính đã được xác nhận từ một tuần trước. Hôm nay, một người em họ của anh vừa đi du học nước ngoài trở về. Ông cụ trong nhà muốn mọi người tụ họp ăn một bữa cơm gia đình.
Nhà họ Tạ bắt đầu làm ăn từ rất sớm, nhưng cũng từng trải qua không ít sóng gió trong thời kỳ đặc biệt. Cuối cùng, ông cụ Tạ chỉ còn lại hai người con trai và một cô con gái. Con trai cả chính là cha của Tạ Dần. Vì luôn tuân thủ truyền thống “con trai trưởng thừa kế gia nghiệp” của thế hệ trước, nên ông cụ đã giao công ty lại cho con trai cả cách đây hơn mười năm.
Không ngờ, con trai cả lại không giỏi kinh doanh. Nhờ có sự hỗ trợ của ông cụ nên vẫn duy trì được công ty, nhưng ông không phải người có khả năng mở rộng và phát triển cơ nghiệp. Trong khi đó, Tạ Dần lại sớm bộc lộ tài năng xuất chúng trong lĩnh vực kinh doanh. Vì vậy, ngay sau khi Tạ Dần tốt nghiệp, ông cụ đã giao lại công ty cho anh, hoàn thành một cách suôn sẻ quá trình kế thừa qua ba thế hệ.
Các gia tộc lớn thường có nhiều mâu thuẫn, nhưng nhà họ Tạ lại được xem là một gia tộc hào môn hòa thuận. Như lần này, em họ của Tạ Dần về nước, cả gia đình ba thế hệ hơn chục người vẫn có thể tụ họp tại nhà tổ nhà họ Tạ để ăn một bữa cơm vừa náo nhiệt.