Thẩm Ninh không muốn trở thành một món đồ chơi, nên quyết định không nói.
Cậu trả lời: “Đây là sự tu dưỡng của người đồng tính.”
Thẩm Ninh không muốn tạo thêm ấn tượng xấu nào về người đồng tính, nên cậu ngáp một cái, chậm rãi leo lên giường tầng của mình, ôm chăn rồi thϊếp đi.
Học liên tục một tuần có lẽ hơi gắng sức nhỉ? Rõ ràng cậu cảm thấy cơ thể đã hồi phục khá tốt rồi kia mà.
Giấc này, Thẩm Ninh ngủ mơ mơ màng màng. Vào đầu mùa thu, mà trán cậu lại rịn ra mồ hôi lạnh, cơ thể dính nhớp như bị phủ một lớp đường ngọt. Cậu nghe tiếng bạn cùng phòng bên dưới gọi:
“Thẩm Ninh, Thẩm Ninh dậy đi. Chiều nay có tiết của Cao Đại Ma Vương đấy, đừng đến muộn.”
Cái người được gọi là “Cao Đại Ma Vương” chính là giáo viên dạy môn Luật kinh tế. Ông đã làm nghề giáo hơn ba mươi năm, nên kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Nhưng tính tình của ông lại hết sức cứng rắn, không chịu nhân nhượng. Nghe nói vài năm trước, tỷ lệ sinh viên phải học lại môn của ông từng lên đến 50%. Sau đó, vì gây quá nhiều tranh cãi, lãnh đạo trường đã phải can thiệp. Nhưng những năm gần đây, tỷ lệ học lại vẫn duy trì ở mức 20% chưa từng hạ xuống.
Thẩm Ninh cũng rất e ngại vị giáo sư này. Một lần, cậu bị bắt quả tang ngủ gật trong giờ học, sau đó bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi ngay tại chỗ. May mắn là cậu vốn có hứng thú với việc làm giàu nhanh, nên đã đọc qua giáo trình trước đó, xem như miễn cưỡng vượt qua được.
Hôm đó, Đại Ma Vương vẫn say sưa đứng trên bục giảng, lời dạy luôn ra như thác, nước bọt bắn tung tóe. Nhìn đám sinh viên bên dưới mặt mày rệu rã, chán chường, ông chỉ hận không thể dùng từng viên phấn trong tay ném thẳng xuống dưới. Ông trưng ra vẻ mặt hận sát không thành thép, nghiến răng nói:
“Các anh chị cứ như thế, mà sau này còn mơ thành giám đốc hay làm trong lĩnh vực kinh tế à? Tôi thấy các anh chị lúc bị người ta lừa bán còn chẳng biết cách đếm tiền kia kìa! Bài tập tôi giao tuần trước đã làm xong hết chưa? Thứ sáu tuần này trước khi tan học nộp hết cho tôi, không nộp thì trừ thẳng vào điểm cơ bản.”
Bên dưới lập tức vang lên những tiếng than vãn. Thẩm Ninh vốn đang gật gù ngủ gật, bị tiếng quát làm giật mình, trán đập mạnh vào sách giáo khoa. Cậu lơ mơ ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải, rồi kéo tay áo người bên cạnh:
“Bài tập gì vậy?”
“Bài luận về cơ sở kinh tế học hiện đại ấy, tối thiểu ba ngàn chữ. Thầy nói từ thứ hai tuần trước rồi, hạn nộp là cuối tuần sau.” Người bạn cùng bàn kinh ngạc:
“Không lẽ cậu chưa làm à?”
Vả mặt Đại Ma Vương như thế chẳng khác nào tự điền tên vào danh sách học lại. Cậu này chắc chắn thành ứng viên tiếp theo trong nhóm bị ghi tên học lại kỳ này rồi?
Bạn sinh viên kia không thể tin được lại có chuyện tốt như vậy.
Còn Thẩm Ninh, Thẩm Ninh cũng sững sờ.
Bài luận gì? Là bài luận nào? Cậu đã bỏ lỡ cái gì sao?
Thẩm Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, rồi hồi tưởng lại. Trong đống đồ cá nhân mà cậu mang về sau khi nghỉ việc ở quán bar, hình như có một xấp tài liệu. Nhưng lúc đó có quá nhiều thứ cần suy nghĩ, nên cậu không kiểm tra kỹ. Dựa theo “Thẩm Ninh” - một học sinh ba tốt, nghèo nhưng chí không tàn và luôn luôn chăm chỉ học tập, có lẽ cậu ấy đã hoàn thành bài luận ngay từ tuần đầu tiên, sau đó vừa làm thêm ở quán bar vừa chỉnh sửa.
Chuyện này nghe có vẻ rất hợp lý, đúng không?
“Mình phải về kiểm tra một chuyến.” Thẩm Ninh lẩm bẩm:
“Hôm nay nhất định phải về.”
Có lẽ, thượng đế để cậu làm lại cuộc đời là để giúp cậu lấy được tấm bằng tốt nghiệp, bù đắp tiếc nuối kiếp trước. Cậu nhất định phải làm được!
Vào khoảng ba bốn giờ chiều, tại phòng học nhỏ trong toà giảng đường luôn có sinh viên ngồi tự học. Không gian hẹp khiến người ta dễ dàng tập trung học tập hơn so với các phòng tự học ở thư viện. Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại âm thanh sột soạt của bút chì lia trên giấy.