Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 27

Không cần nói cũng biết những bức ảnh này dùng để làm gì. Giảng viên hướng dẫn của Lý Dân Chính không ngờ hắn lại chơi chiêu này, ông ấy thất vọng đến mức giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt:

“Em tự xóa hết ảnh trong điện thoại đi. Ngay bây giờ.”

Mặt Lý Dân Chính tối sầm lại, hắn không nói tiếng nào, chỉ lấy điện thoại mở thư viện ảnh, rồi xóa toàn bộ ảnh đã chụp. Sau đó, hắn đưa cho giảng viên hướng dẫn kiểm tra, để chứng minh mình đã xóa sạch.

Thấy hai người đã dần bình tĩnh lại, thầy giám thị mới lên tiếng: “Mặc dù nhà trường không có quy định cấm sinh viên làm thêm ở quán bar hay các chốn ăn chơi giải trí. Nhưng hy vọng bạn Thẩm Ninh, sẽ không làm việc ở những nơi đó nữa.”

Thẩm Ninh nhỏ giọng đáp:

“Em đã xin ông chủ nghỉ việc rồi, sẽ không làm nữa.”

Mặt mày thầy giám thị khẽ giãn ra, tiếp tục nói: “Còn về Lý Dân Chính. Do sử dụng bạo lực đe dọa và chèn ép bạn học, em sẽ bị xử lý kỷ luật ở mức cảnh cáo. Nếu còn tiếp tục gây phiền hà cho Thẩm Ninh hoặc bất kỳ sinh viên nào khác, nhà trường sẽ cân nhắc đình chỉ học tập hoặc đuổi học. Hy vọng em sẽ sửa đổi, hòa đồng với các bạn.”

Cơ mặt Lý Dân Chính co giật vì cơn giận, hắn miễn cưỡng đáp: “Em biết rồi, em sẽ sửa đổi.”

Thực tế, những giáo viên có mặt đều hiểu rằng dạng sinh viên như hắn khó lòng mà thay đổi được, có chăng chỉ là cố gắng tạm bợ để qua ngày. Ra ngoài xã hội, khả năng cao cũng chỉ là một kẻ ăn bám. Tuy nhiên, trường học cũng chỉ là nơi quản lý con người, và giống như bất kỳ tổ chức nào khác, họ luôn muốn mọi chuyện êm đẹp, to hóa nhỏ, nhỏ hóa không. Nếu chuyện này bị công khai ra ngoài, danh tiếng của khoa cũng không tốt.

“Vậy nếu mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta đi thôi. Thẩm Ninh, đi nào.”

“À, vâng.”

Thẩm Ninh theo giảng viên hướng dẫn rời khỏi văn phòng. Trên đường đi, giảng viên hướng dẫn vẫn không ngừng an ủi, dặn cậu nếu có chuyện gì thì cứ tìm đến ông ấy. Thẩm Ninh ngoài mặt đáp lời cho qua, nhưng trong đầu lại hiện lên ánh mắt u ám, đầy oán hận mà Lý Dân Chính ném về phía mình lúc cậu rời đi.

Lạ lùng ghê, tại sao kẻ bạo lực lại căm ghét nạn nhân vì dám phản kháng nhỉ? Người xấu quả thật chẳng bao giờ biết lý lẽ.

Chuyện của Lý Dân Chính được giải quyết rất nhanh chóng, không gây ra sóng gió gì. Ngược lại, Trần Dụng lại thấy hơi không quen, vì Thẩm Ninh cứ dính lấy cậu ta từ lúc đi học, ăn cơm cho đến khi về ký túc xá. Có lần, trên đường về ký túc xá sau giờ học, Trần Dụng hỏi cậu:

“Bọn đồng tính các cậu thường theo đuổi nhau thế nào vậy?”

Câu hỏi này thật sự đã làm Thẩm Ninh nghẹn lời, vì thực ra cậu không phải người đồng tính. Nhưng giờ đã mang cái danh đó, nên cậu chỉ biết cố gắng suy nghĩ câu trả lời cho tốt. Chưa kịp nghĩ ra gì khả thi, thì Trần Dụng đã thần thần bí bí ghé lại gần hỏi thêm:

“Nhìn cậu như thế, chắc là ở dưới nhỉ? Ê, làm với đàn ông có sướиɠ không? Đυ.ng đến chỗ đó, thật sự...”

Cậu ta làm vẻ mặt bí xị nhưng không giấu nổi sự tò mò:

“Thật sự là rất sướиɠ hả?”

Ngoài dự đoán, Thẩm Ninh cũng lộ ra vẻ do dự:

“Chắc, chắc là vậy.”

Nghe nói trong giới đồng tính nam, số người muốn làm 0 nhiều hơn 1. Có lẽ vì làm 0 rất thoải mái, nên mới có nhiều người thích. Nghĩ thế, những người làm 1 đúng là có tinh thần cống hiến.

“Vậy à.” Trần Dụng dường như đã bị thuyết phục:

“Nhưng mà, sao cậu lại đeo găng tay thế? Đeo khẩu trang thì thôi đi, thêm găng tay làm gì? Bộ không nóng à?”

Thẩm Ninh không thể giải thích với cậu ta về mấy bệnh dị ứng phức tạp của mình. Bởi vì đa số người trên đời đều không coi trọng những chuyện không liên quan đến bản thân, thậm chí có thể cố tình dùng những thứ mà cậu dị ứng để gài bẫy, chỉ để nhìn thấy khoảnh khắc cậu luống cuống rồi cười nhạo: Chỉ có chút chuyện mà làm quá.