Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 26

“Gặp thầy thì phải gọi là thầy. Bình thường tôi không quản lý cuộc sống bên ngoài của các em. Nhưng trong trường, em là học sinh của tôi.”

Lý Dân Chính nào đã bị đối xử lạnh nhạt như vậy đâu, khuôn mặt hắn lập tức sầm lại. Người đàn ông trung niên đứng cạnh bèn xen vào:

“Thôi thôi, chuyện đó nói sau. Bạn Lý Dân Chính này, có sinh viên tố cáo em dùng bạo lực đe dọa người khác. Em có thừa nhận chuyện này không?”

Lý Dân Chính nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: “Em không làm. Ai nói thế, gọi người đó ra đối chất với em đi.”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Thẩm Ninh, cậu bèn rụt rè bước ra. Về chiều cao, Thẩm Ninh và Lý Dân Chính không chênh lệch nhau mấy, nhưng Thẩm Ninh nhìn qua đã thấy là kiểu ngoan ngoãn, vô hại. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy như mèo con của cậu khi đứng cạnh Lý Dân Chính, ai cần được thương xót và bảo vệ, rõ ràng không cần bàn cãi.

Thẩm Ninh im lặng rút điện thoại từ trong túi ra. Khi thấy cậu mở ghi âm, con ngươi của Lý Dân Chính chợt co lại.

“Hết tiền rồi, cho mượn ít tiêu nào - Bốp! Giờ thì đã có tiền chưa?”

Giọng nói vừa ngông nghênh vừa ngang tàng vang lên, tiếp đó là một chuỗi âm thanh hỗn loạn và ồn ào như thể đoạn ghi âm được thu ngay tại căn tin. Không rõ vì điện thoại bị phát hiện hay vì lý do gì mà quá trình ghi âm bị ngắt đột ngột.

Đoạn ghi âm kết thúc tại đó.

Thẩm Ninh cẩn thận cất điện thoại lại, không dám nhìn Lý Dân Chính. Sau đó nhanh chóng rụt lại phía sau hai thầy giáo.

Sắc mặt Lý Dân Chính cực kỳ khó coi. Sắc mặt của giảng viên hướng dẫn của hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Vị giám thị bên cạnh dịu dàng nhìn Thẩm Ninh:

“Em còn điều gì muốn nói không?”

Thẩm Ninh cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng lên, như dồn hết sức lực để giữ vững tinh thần, sau đó khẽ nói:

“Lý Dân Chính... cậu ta bắt em đưa tiền cho cậu ta. Em không có tiền, thì cậu ta liền... liền ép em đi làm thêm ở quán bar. Em thật sự không chịu nổi nữa, em không muốn tiếp tục như thế này.”

“Con mẹ nó! Ai ép mày hả!”

Tiếng quát của nam sinh vang lên khiến Thẩm Ninh giật bắn mình, vai run lên. Cậu rụt rè lùi về phía giảng viên hướng dẫn của mình. Thầy giáo của cậu không tỏ vẻ gì, chỉ bước lên che chắn cho cậu, rồi nói:

“Giáo sư Trương, anh cũng thấy rồi đấy, tình hình chính là như vậy. Thẩm Ninh tuy cũng có lỗi, nhưng đó không phải là hành động xuất phát từ ý muốn của cậu ấy. Hy vọng nhà trường có thể cân nhắc hoàn cảnh khó khăn của cậu ấy khi đưa ra hình thức xử lý.”

Chuyện này lại còn dính đến kỷ luật, làm Lý Dân Chính càng nóng ruột hơn. Hắn đâu phải kẻ ngốc, khó khăn của Thẩm Ninh chính là hắn. Mà từ lời nói của họ, rõ ràng hình phạt sẽ đổ hết lên người hắn.

Lý Dân Chính không chịu thua, lập tức phản bác: “Thầy đừng nghe cậu ta nói linh tinh! Ai ép cậu ta chứ? Cậu ta tự nguyện mà!”

“Bạn Lý Dân Chính!” Giảng viên hướng dẫn quát hắn bằng giọng điệu nghiêm khắc, khiến cả người hắn run lên. Lý Dân Chính cắn chặt môi, giấu đi ánh mắt đầy oán hận. Thẩm Ninh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học của hắn, lại lặng lẽ dịch thêm về phía sau giảng viên hướng dẫn nhà mình.

Trường đại học có thể không làm gì được những sinh viên con ông cháu cha đầy quyền thế, nhưng kỷ luật một sinh viên bình thường không phải vấn đề lớn.

“Bạn Lý Dân Chính.” Giảng viên hướng dẫn tiếp tục nói: “Nếu em có bằng chứng chứng minh mình không làm, em cũng có thể đưa ra.”

Một tiếng thở hắt chui ra từ cổ họng Lý Dân Chính, l*иg ngực hắn như muốn nổ tung. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Em không có.”

“Cậu ta còn chụp ảnh em nữa.” Thẩm Ninh bất ngờ lên tiếng. Giọng cậu rất nhỏ, ánh mắt lảng tránh, như thể sợ hãi đến tột độ:

“Trong điện thoại của cậu ta có ảnh em làm việc ở quán bar.”