“Này, cậu…”
Thẩm Ninh ra tay nhanh như chớp, đá một cú vào bụng tên nam sinh. Vị trí gần dạ dày là một trong những vùng mềm yếu nhất của cơ thể. Mặc dù cú đá của Thẩm Ninh không mạnh như đa số nam sinh khác, nhưng vẫn khiến hắn toát mồ hôi lạnh, ngay lập tức cúi người ôm lấy bụng.
Sau khi thành công, Thẩm Ninh nhanh chóng đẩy hắn ngã xuống bãi cát, lợi dụng cơ hội tên nam sinh đang loạng choạng, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Con mẹ mày. Mày đợi đấy. Mẹ kiếp!”
Thẩm Ninh như một cơn gió chạy ù ra ngoài sân. Từ sân thể thao ra ngoài là tới tòa giảng đường, tên nam sinh sẽ không dám động thủ với cậu ở chỗ đông người. Thẩm Ninh chạy tới mức thở hổn hển, sau đó cậu chui vào một phòng đang có các sinh viên ngồi tự học, rồi ôm ngực cố gắng bình ổn nhịp thở.
Hễ cậu vận động là sẽ lên cơn hen suyễn. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là người được các bạn ngưỡng mộ trong giờ thể dục. Thỉnh thoảng, cậu cũng có cảm giác như vậy cũng không tệ.
Dĩ nhiên tất cả sẽ tốt đẹp nếu cậu không phải trải qua cảm giác suýt chết vì không thở được.
Phải làm sao đây, Thẩm Ninh băn khoăn. Cú đá ấy chắc chắn đã khiến tên kia ghi hận cậu rồi. Lần sau nếu lại gặp lúc cậu đang một mình, chắc chắn mạng nhỏ của cậu sẽ bị lấy đi một nửa.
…
Cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của mình, có lẽ mất một chút xíu hay nguyên cả cái mạng cũng không phải chuyện không thể.
Giờ phải làm sao đây. Thẩm Ninh vừa điều chỉnh hơi thở, vừa ổn định nhịp tim, sau đó bình tĩnh lấy sách giáo khoa ra rồi ngồi xuống hàng ghế cuối. Cậu tự hỏi liệu đây có phải là sự đối đãi mà nam chính trong truyện ngược thân ngược tâm được nhận hay không?
Cậu muốn nhiều “ngược tâm” hơn, ít “ngược thân” hơn được hay không?
Thẩm Ninh kinh hồn táng đảm, trốn tránh tên nam sinh không biết tên kia suốt hai ngày. À không đúng, nam sinh kia được biết với cái tên Lý Dân Chính. Thẩm Ninh phải nhờ vả hết các mối quan hệ mới điều tra ra được cái tên này.
Trốn chui trốn nhủi liên tục hai ngày, Thẩm Ninh chợt cảm thấy mọi chuyện không thể cứ kéo dài mãi thế này. Dù cậu có thể nhờ Trần Dụng làm vệ sĩ tạm thời, nhưng rõ là cậu ta chẳng để tâm đến chuyện này chút nào. Ngay khi vào tiết, cậu ta cũng chỉ muốn ngồi cạnh Lưu Tĩnh mà thôi. Đáng tiếc là chỗ ngồi bên cạnh cô đã kín người.
“Lý Dân Chính, lớp 2, chuyên ngành Kinh doanh và thương mại quốc tế đúng không?”
Bằng vài mối quan hệ hạn hẹp, Thẩm Ninh khó khăn lắm mới tìm ra được lớp và ngành học của hắn. Sau khi hai tiết học cuối của buổi sáng kết thúc, cậu lập tức biến mất khỏi lớp học.
Cùng thời điểm đó, ở một tòa nhà giảng đường khác. Vừa tan học, Lý Dân Chính định lao ra khỏi lớp thì bị lớp trưởng gọi lại: “Lý Dân Chính, giảng viên hướng dẫn gọi cậu.”
Đại học không giống cấp hai hay cấp ba, giảng viên hướng dẫn thường không quản lý sinh viên nhiều, mỗi tháng chỉ xuất hiện một lần đã là nhiều rồi. Lý Dân Chính thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi thẳng đến văn phòng một cách sảng khoái.
“Lão Cao, thầy gọi em… mày?”
Trong văn phòng không chỉ có giảng viên hướng dẫn của hắn, mà còn có hai người khác. Ngoài ra, Thẩm Ninh cũng đang có mặt ở đó. Cơ bắp Lý Dân Chính co chặt theo phản xạ, ánh mắt đầy thù hận ghim thẳng vào Thẩm Ninh, nỗi thù cú đá hôm trước hắn vẫn chưa trả được. Hai ngày nay, Thẩm Ninh luôn đi sát với bạn bè, nên hắn chưa tìm được cơ hội, chỉ đợi đến cuối tuần xem có thể bắt được cậu hay không. Không ngờ lần này cậu lại tự tìm đến cửa.
Trong đầu Lý Dân Chính nghĩ mình đang nắm thóp Thẩm Ninh, nên cậu nhiều nhất cũng chỉ dám đi mách tội hắn bắt chẹt cậu mà thôi. Lý Dân Chính làm như không có chuyện gì, thoải mái trò chuyện với giảng viên hướng dẫn:
“Lão Cao, hai người này là ai vậy?”
Tất cả người trong phòng đều tinh ý. Biểu cảm của hắn khi mới bước vào đã bị họ nhìn thấy rõ ràng, nên trong lòng cũng đã âm thầm đánh giá. Giảng viên hướng dẫn lạnh lùng nhìn hắn: