Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 24

“Qua đây.”

Đó là bạn của “Thẩm Ninh” trong trường sao?

Chắc là không. Nam sinh đứng dưới gốc cây tuy không cao lớn như Trần Dụng, nhưng vẻ bất cần đời trên người đã hoàn toàn che lấp sự thiếu hụt về chiều cao. Thẩm Ninh không muốn đi qua chút nào, bước chân cậu còn rề rà hơn bình thường. Đến khi đứng trước mặt tên kia, cậu đã bị túm cổ áo kéo thẳng về phía bãi cát sau sân vận động nhỏ.

Thẩm Ninh nhíu mày: “Buông tay, tôi tự đi được.”

Tên nam sinh chẳng thèm để ý, chỉ đẩy cậu vào tấm lưới bảo vệ ở mép sân vận động, tiện tay giật luôn chiếc khẩu trang trên mặt cậu xuống. Hắn nhét tay vào túi áo, sau đó nói chuyện bằng giọng điệu lưu manh.

“Hết tiền rồi, cho mượn ít tiêu nào.”

Thẩm Ninh: “...”

Cậu từ tốn chỉnh lại quần áo, vẻ khó chịu hiện rõ trong từng cử động. Cậu kéo tà áo và cổ áo lại cho ngay ngắn, sau đó mới ngẩng đầu lên nói:

“Không có tiền.”

“Bốp…” Một cú đấm dộng mạnh vào thanh sắt trên tấm lưới bảo vệ, âm thanh vang lên chát chúa.

Thẩm Ninh im lặng tính toán xem nắm đấm của hắn sẽ đau đến mức nào, rồi tự nghĩ nếu mình phải ăn trọn cú đấm này thì sẽ đau ra sao. Đột nhiên cậu cảm thấy mấy tên con trai hay giương nanh múa vuốt cũng không đến nỗi tệ, ít nhất chúng nó còn biết dộng vào vật cứng để thể hiện sức mạnh của mình, chứ không phải trực tiếp đấm vỡ sống mũi của cậu.

Cảm ơn truyền thống “tiên lễ, hậu binh” của người Trung Hoa.

Tên kia thấy Thẩm Ninh đã bị “doạ sợ”, bèn kiêu ngạo thu tay lại. Hắn siết chặt tay, xương tay phát ra tiếng “răng rắc”.

“Giờ thì đã có tiền chưa?”

Thẩm Ninh thành thật lắc đầu: “Thật sự không có.”

Đó là sự thật, cậu đã kiểm tra số dư trong tài khoản Alipay, Wechat và cả thẻ ngân hàng của “Thẩm Ninh” từ lâu rồi. Không những tài khoản Alipay và Wechat đã bị rút sạch, mà thẻ ngân hàng của cũng chỉ còn vài trăm đồng, chuyện này khiến người ta không khỏi thắc mắc số tiền kiếm được ở quán bar đi đâu hết.

“Mẹ mày. Mày nghĩ tao ngu à?” Tên nam sinh thấy Thẩm Ninh không tin, bèn híp mắt rồi cảnh cáo với vẻ đầy ác ý: “Mày không sợ tao sẽ kể chuyện mày làm việc ở quán bar ra ngoài sao?”

Thẩm Ninh ngạc nhiên, không ngờ mình lại bị đe doạ bằng cách này. Mặc dù các trường đại học không có quy định rõ ràng là cấm sinh viên đi làm ở các quán bar, KTV hay những nơi như vậy. Nhưng với tính chất đặc biệt của những địa điểm đó, chắc chắn là sẽ không được chấp nhận.

Điều tồi tệ hơn nữa là những tin đồn xấu đi kèm với việc đi làm ở những nơi đó. Mà những tin đồn này thì không thể nào đính chính được. Một khi đã dính phải tin đồn ác ý, bản thân chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà thôi.

Tên con trai nghĩ rằng mình đã đe dọa Thẩm Ninh thành công, hắn đang tự mãn thì đột nhiên Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi:

“Có bằng chứng không? Cậu có bằng chứng chứng minh tôi làm việc ở quán bar không? Nếu không có thì tôi sẽ kiện cậu tội vu khống.”

“Bằng chứng á?” Tên nam sinh tức giận đến nỗi bật ra một tiếng cười nhạt, rồi thản nhiên lấy điện thoại ra, mở album ảnh cho Thẩm Ninh xem: “Bằng chứng đây, bằng chứng mà mày cần đây.”

Quả nhiên, đó là những bức ảnh Thẩm Ninh mặc đồng phục làm việc ở quán bar. Mặc dù ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được khung cảnh đằng sau và cậu con trai đứng trong đó. Một vài góc chụp còn thấy được rõ mặt cậu.

Thế là ngay cả cách giả chết cũng không còn khả thi nữa rồi.

“Mày còn dám ngang ngược với tao à? Tao nói cho mày biết, tao chỉnh chết mày thì chỉ cần một ngón tay thôi. Mày làm việc ở cái chỗ đó, thì có thể là người đàng hoàng gì được chứ? Hay là cứ ngoan ngoãn nôn tiền cho tao như lần trước đi thôi.”

Thẩm Ninh bình tĩnh đẩy điện thoại lại cho hắn. Tên nam sinh có lẽ nghĩ rằng mình đã hoàn toàn nắm thóp được Thẩm Ninh nên không phòng bị gì. Khi nghe thấy Thẩm Ninh gọi mình, hắn mới vô thức ngẩng đầu lên.