“Cậu cũng sẽ không nói lung tung, đúng không Trần Dụng?”
Trần Dụng hết bị câu “đồng tính” và “bạn trai” của Thẩm Ninh làm cho choáng váng, lại bị ánh mắt sắc lẹm của người mình thầm thương nhìn chằm chằm, nên càng bối rối tợn. Cậu ta theo phản xạ gật đầu, hùa theo lời cô:
“Đúng, đồng tính thì... chẳng có gì đặc biệt. Đồng tính cũng... cũng tốt mà.”
Đúng vậy, Thẩm Ninh là người đồng tính thì chắc chắn sẽ không tranh giành Lưu Tĩnh với cậu ta nữa. Giờ Lưu Tĩnh đã biết Thẩm Ninh là người đồng tính, cũng sẽ không thích Thẩm Ninh nữa.
Kệ cậu ta có đồng tính hay không, liên quan gì đến mình. Nếu cậu ta dám có ý đồ với mình, thì cứ cho cậu ta nếm mùi quả đấm của mình thôi!
Trần Dụng nhanh chóng hoàn thành tính toán trong đầu, sau đó lập tức mừng ra mặt, thậm chí không thấy chuyện đồng tính xuất hiện ngay bên cạnh mình cũng có gì to tát nữa. Cậu ta cười xòa, vội vàng bày tỏ lòng trung thành:
“Tớ sẽ không nói lung tung đâu. Tớ đảm bảo đấy. Đồng tính thì sao, bây giờ là thời đại nào rồi.”
Thấy Trần Dụng nói vậy, mặt mày Lưu Tĩnh mới dịu mặt lại, sau đó cô quay sang Thẩm Ninh, dùng giọng điệu dịu dàng mà nói:
“Dù bọn mình không kỳ thị người đồng tính, nhưng ngoài xã hội vẫn có rất nhiều người có cái nhìn không hay. Cậu cũng cẩn thận chút, đừng tùy tiện nói điều này với ai nữa nhé.”
Thẩm Ninh gật đầu liên tục, làm bộ dễ thương nói: “Vì các cậu là bạn cùng lớp nên tôi mới nói. Chúng ta là bạn học mà.”
Làm bộ dễ thương quả nhiên rất hữu dụng. Sắc mặt của Lưu Tĩnh đã thả lỏng hơn đôi chút. Ánh mắt nhìn Thẩm Ninh giống như nhìn một đứa trẻ chưa lớn thích làm nũng. Cô nói:
“Cũng đừng nói với các bạn cùng lớp.”
Thẩm Ninh đáp: “Tôi đảm bảo.”
Lưu Tĩnh lúc này mới hài lòng, nói xong liền chuẩn bị rời đi. Sau khi giải quyết được “tình địch”, Trần Dụng lập tức bám sát bên cạnh Lưu Tĩnh để nịnh nọt: “Lưu Tĩnh, túi của cậu nặng không? Để tớ xách giúp cho.”
“Không cần.”
“Ơ, cậu đi chậm một chút đi. Trời nắng thế này, có cần tớ che ô cho không?”
“... Không cần.”
Nam sinh và nữ sinh một trước một sau đi ra ngoài, bước chân của Trần Dụng dài hơn hẳn Lưu Tĩnh, nhưng vẫn cố gắng bám sát sau lưng cô. Thân hình vạm vỡ của cậu ta trong khung cảnh ấy, lại khiến người ta thấy có chút dáng vẻ “chim nhỏ nép bên người.”
Hai cô gái còn lại đứng trố mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một thứ cảm xúc mà chỉ họ mới hiểu được. Sau một lát, cả hai cũng bước đi, một trong số đó còn quay đầu gọi:
“Thẩm Ninh, đi thôi, đến giờ học rồi.”
“Ồ, biết rồi.”
Thẩm Ninh từ tốn vươn vai, kéo khẩu trang trên mặt lên cao hơn một chút. Trên đời này, chẳng bao giờ thiếu những cô gái mạnh mẽ và chính trực. Chính vì sự tồn tại của họ, ngay cả sự u ám của cuộc sống cũng trở nên đáng yêu hơn đôi chút.
…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao chẳng ai che ô cho mình nhỉ? Mình cũng rất sợ nắng mà.
Chiều nay có bốn tiết, trong đó chỉ có hai tiết Ứng dụng máy tính, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu. Còn hai tiết kia, Thẩm Ninh chỉ ngồi đó mà thả hồn mà thôi. Chuyên ngành hiện tại không phải chuyên ngành mà cậu từng học trước khi xuyên không. Nếu là Toán cao cấp hay Tiếng Anh, thì cậu còn miễn cưỡng theo kịp, nhưng các môn chuyên ngành từ năm nhất nhảy thẳng lên năm ba, cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Giờ đây, Thẩm Ninh không còn lo cốt truyện sẽ ngược mình ra sao nữa. Điều cậu thực sự lo lắng là tấm bằng tốt nghiệp. Nếu cơ thể cậu có thể chịu đựng được đến lúc ấy, nhưng lại vì không đủ tín chỉ hoặc thi không đạt mà không thể tốt nghiệp thuận lợi, thì đó mới đúng là bi kịch.
Không biết nếu không thể lấy được bằng tốt nghiệp theo cách chính thức, ông chủ Tạ có sẵn lòng dùng cách không chính thức để giúp mình hay không.
Mang theo nỗi lo lắng này, Thẩm Ninh lại trải qua thêm một buổi chiều. Đáng tiếc là tối nay không còn hộp cơm giữ nhiệt. Thẩm Ninh lững thững bước ra khỏi lớp, vừa ngẩng đầu lên thì thấy dưới một gốc cây đa lớn có người đang vẫy tay với mình. Rõ ràng còn làm khẩu hình miệng để gọi cậu: