“Trần Dụng, cậu đừng...”
“Lưu Tĩnh. Trần Dụng cứ khăng khăng đòi vào...”
Hai cô gái làm sao có thể ngăn nổi người to cao như Trần Dụng. Cậu ta cuối cùng cũng “chen” vào trong mái vòm phủ hoa của khu vườn. Không gian dưới mái vòm vốn không lớn lắm, nếu chỉ có hai người thì giống như chốn để nam nữ hẹn hò trong phim. Nhưng khi chen chúc cả đám thì chẳng khác gì dân văn phòng chật ních trên tàu điện. Mặt Lưu Tĩnh thoáng trở nên khó coi, nhưng cô vẫn cố gượng cười:
“Không sao đâu, đừng cản cậu ta. Tớ chỉ mang vở ghi hôm qua đến cho Thẩm Ninh thôi.”
Trần Dụng huênh hoang nói:
“Vậy thì cho tớ mượn xem với. Hôm qua tớ cũng không nghe giảng.”
Không thèm nghe giảng mà lại tự tin khoe ra, cậu cũng giỏi thật đấy.
Thẩm Ninh không nghĩ theo lẽ thường, với một người có thể trạng yếu như cậu, chỉ cần nghĩ đến việc buổi chiều còn bốn tiết, buổi tối lại thêm hai tiết là đã thấy trời đất sụp đỗ rồi. Cậu không muốn lãng phí thêm sức lực ở đây, bèn bước lên một bước, rồi nói:
“Lưu Tĩnh, cảm ơn cậu nhé. Cậu giúp tôi nhiều quá. Lần tới, tôi và bạn trai tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
“À... được thôi!” Lưu Tĩnh vô thức đáp lại.
Ngay sau đó, cô đột ngột sững người, nhìn Thẩm Ninh với vẻ không tin nổi.
Mọi người đều bị lời Thẩm Ninh nói làm chấn động, rồi từ từ quay sang nhìn cậu. Nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình thản như không, như thể hai chữ “bạn trai” vừa rồi chưa từng được thốt ra, hoặc như thể trong thế giới này, người đồng tính đã chiếm đa số, tình yêu đồng giới với dị giới đã đạt được sự hòa hợp cơ bản.
Một cô gái ấp úng hỏi: “Bạn, bạn trai? Thẩm Ninh, cậu... cậu là... đồng tính sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Ninh đáp lại hết sức thản nhiên, như thể đây là điều bình thường nhất trên đời:
“Tôi là người đồng tính.”
“Đúng vậy, tôi là người đồng tính.”
Thẩm Ninh vừa nói xong thì nhận ra mọi người đều đang sững sờ. Lúc này, cậu mới như thể nhận ra mình vừa nói ra một chuyện kinh thiên động địa, bèn ngượng ngùng cười, sau đó nhỏ giọng nài nỉ:
“Mọi người sẽ giữ bí mật giúp tôi đúng không? Làm ơn đấy, lần sau tôi mời mọi người ăn cơm nhé.” Cậu chắp tay trước ngực, làm bộ dễ thương.
“Cậu là đồng tính à?”
So với các cô gái đang sốc đến không nói nên lời, phản ứng của Trần Dụng lại giống với phần đông của xã hội. Cậu ta nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự khinh miệt, giọng điệu cũng tràn đầy ghét bỏ:
“Cậu mà là người đồng tính á? Vậy mà tôi còn sống chung với cậu lâu thế này. Mẹ nó, thật kinh tởm...”
“Người đồng tính thì sao chứ?”
Lưu Tĩnh bỗng nhiên bừng tỉnh, trừng Trần Dụng một cái sắc lẻm, sau đó lớn tiếng đáp trả:
“Người đồng tính đυ.ng chạm gì cậu à? Chẳng phải giáo sư Trương ở trường mình cũng là người đồng tính sao?”
“Nhưng mà...”
Dù sao đây cũng là người mà cậu ta thầm thích, nên khi bị Lưu Tĩnh mắng một tràng, Trần Dụng chẳng còn giữ được vẻ cứng rắn thường ngày, chỉ lắp bắp biện bạch: “Giáo sư là người lớn... hơn nữa thầy ấy là giáo sư...”
Trong trường Thẩm Ninh có một giáo sư khá nổi tiếng vì là người đồng tính. Điều đặc biệt là ông ấy không hề giấu giếm. Mỗi năm, sinh viên mới đều được kể cho nghe chuyện ông ấy là đồng tính, thậm chí nhiều người còn thấy ông đi dạo trong khuôn viên trường cùng người được cho là bạn trai. Vì ông ấy quá thẳng thắn, lại còn là giáo sư, nên mọi người gần như chấp nhận chuyện đó một cách tự nhiên.
Nhưng Lưu Tĩnh lại không nghĩ như vậy.
“Giáo sư thì sao? Giáo sư không phải là người à? Sinh viên và giáo sư thì khác gì nhau, thích một người còn phải phân biệt nghề nghiệp và tuổi tác sao?”
Lưu Tĩnh lớn tiếng phản bác. Mặc dù cô thoáng thấy hơi ấm ức, nhưng ánh mắt kiên định vẫn nhìn về phía Thẩm Ninh:
“Cậu yên tâm đi, chúng tớ sẽ không nói với ai đâu. Đúng không Đồng Giai Giai, Lưu Lễ Lệ?”
Hai cô gái còn lại gật đầu lia lịa, dù vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ tình hình. Lưu Tĩnh lại quay sang Trần Dụng. Dù dáng người nhỏ nhắn, nhưng khí thế của cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, kèm theo cả ánh mắt sắc bén đầy sự uy hϊếp: