Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 21

“Cậu gặp may thế? Không phải là con gái đấy chứ?”

Trong ký túc xá nam, mấy câu nói đùa nhạy cảm kiểu này giống như chuyện cơm bữa. Thẩm Ninh tự nhiên đáp lại: “Không phải, là con trai.”

Sau khi xác nhận xong lãnh địa của mình, Thẩm Ninh bèn bắt đầu chén bữa trưa. Cậu luôn có thể tin tưởng vào tay nghề của dì Lệ. Hộp cơm giữ hơi ấm rất lâu, mở nắp ra mà hơi nóng vẫn bốc lên ngùn ngụt. Hương thơm ngào ngạt thì khỏi phải miêu tả, cậu bạn ở phòng bên cũng đã nghe mùi mà chạy sang tận đây.

Thẩm Ninh hào phóng chia cho cậu ta một ít, rồi chậm rãi ăn xong bữa trưa. Lúc này, mấy người bạn cùng phòng khác cũng đã quay về. Ở ký túc xá, Thẩm Ninh là kiểu người “vô hình”, không ai đặc biệt chú ý đến cậu, cũng chẳng ai thèm bắt nạt. Theo Thẩm Ninh nghĩ, bầu không khí này thật hoàn hảo. Cậu mang hộp cơm ra ngoài để rửa. Vừa bước ra cửa, vai cậu đã bị va mạnh.

“Á!” Thẩm Ninh kêu lên vì đau.

“Á cái gì mà á? Có phải đàn ông không? Ẻo lả thế?”

Câu khẳng định trước đó còn chưa nguội, thì đã có người “gây sự” với cậu rồi. Thẩm Ninh quét mắt quan sát người vừa va chạm với mình. Đó là một nam sinh cao to lực lưỡng, lưng hùm vai gấu trông có vẻ não không được phát triển lắm. Cậu ta va phải Thẩm Ninh xong, thì đi thẳng vào ký túc xá, trong đó có người hô lớn:

“Trần Dụng nhanh lên. Năm thiếu một, vào đây ngay!”

Trần Dụng?

Cái tên này khiến Thẩm Ninh chú ý. Ánh mắt cậu lướt qua người bạn cùng phòng cuối cùng của mình, sau đó cậu tự ôm bả vai đau nhói, rồi chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.

Trần Dụng có thể được gọi là “kẻ chuyên gây khó dễ” cho Thẩm Ninh trong trường. Cậu ta luôn đóng vai trò làm người “bắt nạt” trong mấy trò chọc ghẹo nhằm vào Thẩm Ninh. Mấy trò đó không nhiều cũng không ít, không quá nghiêm trọng đến mức bị coi là bạo lực học đường, nhưng cũng đủ để khiến người ta khó chịu. Thẩm Ninh nhớ rõ, bởi cậu ta xuất hiện rất sớm, với tần suất cực kỳ thường xuyên. Bất cứ khi nào truyện có tình tiết ở trường học, cậu ta kiểu gì cũng có mặt.

Lắm lúc thấy chán, cậu ta cũng chường mặt ra rồi chọt vài câu dở dở ương ương. Tới độ Thẩm Ninh phải nghi rằng tác giả đã lười đến mức không thèm viết thêm nhân vật khác mà cứ lôi cậu ta ra để dùng.

Thời gian nghỉ trưa ở trường không dài lắm, ăn cơm xong chơi vài ván game là hết. Thẩm Ninh vẫn nhớ cuộc hẹn với Lưu Tĩnh nên ra ngoài sớm. Khi đến địa điểm hẹn, Lưu Tĩnh đã đợi ở đó rồi. Thấy cậu đến, cô mừng rỡ vẫy tay.

Thẩm Ninh sải bước tới: “Cậu đợi lâu chưa?”

“Không có, mới một chút thôi.”

Sau sự nhiệt tình lúc ban đầu, Lưu Tĩnh cúi đầu đá mấy viên đá dưới chân, dáng vẻ của cô trông như có điều muốn nói nhưng cuối cùng lại im lặng. Cuối cùng, cô lấy trong túi ra một cuốn sổ tay, sau đó đưa cho Thẩm Ninh.

“Cho cậu này. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ.”

“Cảm ơn.”

Thẩm Ninh nhận lấy cuốn sổ. Cậu không biết nên xử lý tình huống này thế nào. Lần cuối cậu được một cô gái thích thầm đã là từ thời cấp ba, lúc đó cậu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Đó có lẽ là khoảng thời gian vô tư vô lo nhất đời cậu. Nhưng khi ấy, cậu chỉ quyết tâm học hành chăm chỉ để không làm bố mẹ thất vọng, thế nên chuyện tình cảm thuở học trò cũng chẳng đi đến đâu.

Một cô gái tốt như vậy, tại sao lại thích mình nhỉ?

Bất kể là “Thẩm Ninh” hay Thẩm Ninh hiện tại, cả hai đều không thể đáp lại tình cảm này. Lòng cậu hơi trĩu xuống, vừa định mở lời thì một giọng nam bất ngờ vang lên.

“Hai người đang làm gì vậy? A, Thẩm Ninh à. Sao đây? Không đi với bọn này hóa ra là có hẹn riêng à?”

Giọng nói kia vừa đủ nghe, nhưng lại đầy mỉa mai. Người vừa mở miệng là Trần Dụng, hai cô gái khác đang cố gắng ngăn thân hình to lớn như hộ pháp của cậu ta, nhưng dù có thế nào họ cũng không đủ sức cản cậu ta chen vào.