Chuyên ngành của “Thẩm Ninh” là Quản trị kinh doanh, và tiết học này đang giảng về Quản trị nguồn nhân lực. Cậu nghe giảng mà đầu óc cứ như lên mây, cuối cùng không nhịn được mà lại gục xuống bàn.
Vào sáng sớm như thế này, tình trạng giống cậu không phải ít. Ngay cả giáo sư trên bục giảng cũng chán chẳng buồn liếc mắt đến bọn họ, càng không có ai rảnh để ý đến cậu. Thẩm Ninh chống tay trái lên má, tay phải che miệng lẳng lặng ngáp một cái, rồi cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy. Không nghĩ ra được gì để vẽ, cậu bèn vẽ người mà mình cảm thấy thân thiết nhất trong lòng – dì Lệ.
Trên tờ giấy, cậu vẽ một người phụ nữ có vài nếp nhăn trên mặt, tay ôm một chiếc nồi, miệng thì nở một nụ cười đầy nhân hậu theo phong cách hoạt hình. Bên cạnh bà ấy, cậu vẽ thêm một người đàn ông mang khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị. Tuy trông anh tuấn nhưng thực sự rất nghiêm khắc, hệt như vị giám thị ngày xưa ở trường cậu.
Tiết Quản trị nguồn nhân lực nối liền với tiết Marketing, cả hai đều là những môn học chính. Khi hết tiết Marketing, nhiều sinh viên vội lao ra ngoài để tìm quán ăn ngon nhất gần đó. Thẩm Ninh cũng thu dọn sách vở, đang chuẩn bị về ký túc xá thì có một cô gái gọi cậu lại.
“Thẩm Ninh!”
Cậu quay đầu lại. Một cô gái tóc dài xõa ngang vai đang vẫy tay và cười với cậu. Cô mặc một chiếc áo len sáng màu phối cùng váy dài cạp cao trông rất dịu dàng, dáng vẻ cũng mảnh mai và cao ráo. Thẩm Ninh chỉ do dự một giây, rồi hô lên:
“Lưu Tĩnh.”
Lưu Tĩnh bước ra khỏi chỗ ngồi, cười nói: “Cuối cùng cậu cũng đi học rồi, hôm qua chẳng thấy cậu đâu cả.”
Thẩm Ninh mơ hồ đáp: “Hôm qua có chút việc bận.”
Lưu Tĩnh không hỏi thêm, chỉ nói: “Hôm qua tớ có ghi chép bài đầy đủ, những lỡ để ở ký túc xá rồi. Chiều đi học tớ đưa cho cậu nhé. Cậu ăn cơm chưa? Muốn đi ăn cùng không?”
Thẩm Ninh cầm lấy túi của mình, ngại ngùng nhìn cô: “Mình mang theo cơm rồi.”
Nụ cười trên mặt Lưu Tĩnh thoáng chững lại, nhưng rất nhanh lại tươi tắn trở lại: “Không sao, vậy chiều gặp nhé. Hẹn ở mái vòm trong vườn hoa được không?”
“Được thôi.”
Lưu Tĩnh nói xong liền đi. Hai cô bạn đang đứng chờ cô ở cửa, vừa thấy Lưu Tĩnh bước ra lập tức ủn vai trêu chọc, thì thầm điều gì đó rồi cười khúc khích.
Đợi đám Lưu Tĩnh đi xa, Thẩm Ninh cũng quyết định quay về. Cậu không biết ký túc xá nam ở đâu, nhưng theo kinh nghiệm, thì cứ đi theo nhóm nam sinh đông đảo là được.
Trường học vào giờ tan lớp mang lại cho người ta sự ngạc nhiên, bởi “làm thế nào mà nơi này chứa nổi từng này người thế hả?”. Thẩm Ninh len lỏi theo dòng người, loạng choạng đi một đoạn, cuối cùng cũng đến được tòa nhà ký túc xá nam.
May mắn thay, tên nhóm chat ký túc của họ đã cứu cậu khỏi việc phải hỏi một câu ngốc nghếch đại loại kiểu “phòng tôi nằm ở tầng mấy, số bao nhiêu”.
Buổi trưa, hành lang rất đông người qua lại. Đôi khi cũng có người chào hỏi cậu, nhưng Thẩm Ninh chỉ có thể đáp lại một cách qua loa. Cuối cùng, cậu cũng đứng trước cánh cửa dán số phòng của mình.
Cửa phòng ký túc xá vừa mở ra, cậu đã trông thấy một người quen mặt nhờ vào những bức ảnh trên tường wechat. Nam sinh bên trong thấy cậu cũng cất tiếng chào:
“Cậu về rồi à, tối qua đi đâu mà ung dung tự tại thế?”
Thẩm Ninh tiện tay đặt túi lên bàn, rồi đáp: “Giường của tôi...”
Cậu bạn kia đánh mắt sang một chiếc giường rồi hỏi: “Làm sao?”
“Không sao cả.” Thẩm Ninh trèo lên chiếc giường mà ánh mắt cậu bạn kia đã chỉ, sau đó nói: “Phiền cậu giúp tôi đặt hộp cơm lên bàn được không?”
Nam sinh đó nhìn cậu đầy bất lực, nhưng vẫn cầm hộp cơm lên, ngửi thử rồi buông một câu cảm thán: “Thơm dữ!” Sau đó tiện tay đặt hộp cơm lên cái bàn ở giữa.
“Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu, cả tối cũng không về?”
Thẩm Ninh thản nhiên nói dối: “Chỗ làm thêm có một khách hàng gặp chút rắc rối. Tôi đưa anh ta về rồi chăm sóc suốt đêm. Nhìn này, hôm nay mẹ người ta còn gửi cho tôi hộp cơm làm bữa trưa nữa.”