“Anh Tạ, hôm nay tôi thể hiện tốt chứ?”
Không đợi Tạ Dần trả lời, cậu đã vội vàng nói tiếp:
“Vậy tối nay tôi có thể không ăn cháo và nước cơm, mà ăn món mặn nào đó được không?”
Thẩm Ninh chỉ biết rằng mình sẽ phải rời khỏi nơi này trong vòng bốn ngày, nhưng đã bắt đầu cảm thấy nhớ ngôi nhà này một cách điên cuồng.
Cậu từng học đại học nên rất rõ thực đơn của những nhà ăn sinh viên bình thường là như thế nào. Chỉ cần tránh được những món có nguyên liệu “đen” đã là may mắn lắm rồi. Còn những yêu cầu khắt khe đến mức “khó sống” của cậu thì đừng nói là được đáp ứng, chỉ vừa mới mở miệng đề cập đến thôi cũng đủ để bị người ta lịch sự tiễn ra khỏi cửa rồi.
Không giống như dì Lệ, bà ấy không chỉ nhớ hết tất cả những nguyên liệu cậu bị dị ứng ngay trong ngày đầu tiên cậu đến, mà còn có thể nấu ra những món ăn vừa ngon miệng, vừa đầy đủ dinh dưỡng, đồng thời tránh được mọi nguyên liệu cậu không thể chạm vào.
Yêu ngôi nhà này chỉ cần qua hai bước đơn giản: ăn một bữa do dì Lệ nấu, rồi ăn bữa thứ hai cũng do dì Lệ làm.
Thẩm Ninh nấn ná hồi lâu mới chịu rời đi. Tạ Dần gọi tài xế công ty đến đón cậu, còn tài xế trong nhà thì phụ trách đưa cậu đến trường. Trước khi đi, dì Lệ còn nhét vào tay Thẩm Ninh một hộp giữ nhiệt to đùng, còn dặn cậu từng câu từng chữ là phải mặc ấm và uống nhiều nước.
Thẩm Ninh xúc động nhận lấy.
Chiếc Mercedes giản dị màu đen bóng chạy băng băng trên con đường rộng thênh thanh của thành phố. Qua khung cửa kính, thế giới bên ngoài chẳng khác gì thế giới mà Thẩm Ninh từng sinh sống. Như thể quy chuẩn quy hoạch đô thị của mọi “thế giới” đều giống hệt nhau. Bầu trời phảng phất sắc xanh, không khí hơi ẩm ướt, do dư âm từ những ngày mưa kéo dài trước đó.
Càng đến gần làng đại học, cảm giác quen thuộc dâng lên từ những ký ức xưa cũ lại càng thêm mạnh mẽ. Giống như măng mọc sau mưa xuân, dù đã biến mất suốt ba phần tư một năm, nhưng chỉ cần gặp lại những cơn mưa phùn thân thuộc, chúng sẽ theo bản năng mà trồi lên khỏi lớp đất.
Trong tim cậu có chút xao động khó tả. Những bóng người đi qua đi lại, những gương mặt vô tình lướt ngang qua cậu đều mang theo sự vui vẻ vô tư lự của tuổi trẻ, giống hệt như cậu của ngày xưa.
Trong thoáng chốc, Thẩm Ninh chợt có ảo giác không thể nói rõ, có lẽ lần này cậu sẽ tốt nghiệp suôn sẻ, sẽ được đội chiếc mũ cử nhân, và giống như bao sinh viên khác, được chụp lại bức ảnh quý giá cuối cùng trong khuôn viên trường.
Mãi đến khi bước xuống xe, Thẩm Ninh mới hít sâu một hơi. Không khí trong lành, thoải mái đặc trưng của môi trường đại học tràn vào l*иg ngực, thay thế hết những mệt mỏi trong cơ thể. Vì không quen thuộc nơi đây, cậu vừa đi vừa hỏi thăm, mãi mới tìm được đến khoa của mình. Có lẽ vì cậu đeo khẩu trang, hoặc vốn dĩ bản thân đã không tạo được chú ý, cậu bước vào lớp học một lúc lâu mới có người nhận ra.
Một nam sinh vỗ vai cậu, cười nói:
“Hôm qua đi đâu thế? Không về ký túc xá, cũng không đến lớp. Có biết giáo viên chủ nhiệm điểm danh cậu rồi không?”
Ký túc xá của Thẩm Ninh tổng cộng có sáu người, trong đó có hai người thường xuyên đăng ảnh selfie lên tường wechat. Cậu nhớ mang máng rằng có một người sở hữu thân hình vạm vỡ, thường hay khoe cơ bắp. Nhìn nam sinh đứng trước mặt này, cậu không phân biệt được người ta là ai, đành ậm ừ đáp lại:
“Hôm qua có chút việc bận. Lúc giáo viên điểm danh, mấy cậu có giúp tôi ứng phó được không?”
“Ha.” Nam sinh cười đáp: “Cái này tôi không rõ, hôm qua tôi cũng không đi học tiết đó.”
Thẩm Ninh cười nhẹ, không tiếp tục truy hỏi. Câu trả lời này hoàn toàn phù hợp với tình trạng xã giao của cậu: vừa hẹp vừa nhạt nhẽo.
Người kia nói vài câu với Thẩm Ninh rồi nhanh chóng khoác vai một nam sinh cũng vừa mới bước vào, sau đó rời đi mà không buồn hỏi Thẩm Ninh hôm qua ở đâu, hoặc có muốn ngồi cùng không. Thẩm Ninh chọn bừa một chỗ ở giữa lớp rồi ngồi xuống. Lớp học kiểu bậc thang rộng lớn và trống trải, không ai chú ý đến vị trí cậu ngồi, cũng chẳng ai thèm quan tâm.