Dù không cảm thấy lạnh, nhưng nghĩ đến sức khỏe của mình, Thẩm Ninh vẫn quyết định chấp nhận lòng tốt của Tạ Dần.
“Ồ, cảm ơn anh.”
Cậu luống cuống nhận lấy chiếc áo vest. Vì vóc dáng cả hai quá khác biệt, chiếc áo khoác trên vai làm cậu trông như một đứa trẻ mặc trộm đồ của anh trai. Nhưng vì quần áo của Tạ Dần đều thuộc hàng cao cấp, chất liệu bên trong lẫn bên ngoài đều toát lên vẻ đắt đỏ, Thẩm Ninh với bản năng của một người đàn ông, đã ngay lập tức có thiện cảm với chiếc áo này.
Ánh mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ dừng lại trên chiếc áo, như thể đang bày tỏ tình cảm với chủ nhân của nó. Cả hai đều không nhận ra, khi người đàn ông đằng sau nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt thay đổi đôi chút. Đến khi Tạ Dần quay lại, anh ta đã khôi phục nụ cười như thường:
“Thật là ân ái quá nhỉ. Vậy thì dứt khoát dẫn cậu bạn trai nhỏ của cậu đến ra mắt mọi người đi, để bọn tôi khỏi lo lắng mãi về chuyện tình cảm của cậu. Tên là… là Tiểu Thẩm phải không?”
Câu cuối cùng, anh ta quay sang hỏi Thẩm Ninh. Trong lòng cậu thầm nghĩ: chẳng phải mình đã giới thiệu tên trong phòng họp rồi sao? Anh ta còn gọi mấy lần cơ mà, chắc là quên mất rồi. Vì chính mình cũng hay quên, nên cậu rất rộng lượng với người khác. Cậu dùng tay che miệng ngáp một cái, chớp chớp mắt rồi đáp:
“Vâng, tôi là Thẩm Ninh.”
“Đúng vậy.” Đỗ Minh Chu cười đầy ẩn ý, nói nhỏ: “Vậy dẫn cả Thẩm Ninh theo luôn đi.”
“Không cần đâu.” Tạ Dần trở về chỗ ngồi của mình, thản nhiên trả lời:
“Cậu ấy ngại người lạ, không hợp với các cậu đâu.”
“Sao cơ?” Đỗ Minh Chu vẫn không chịu từ bỏ. Anh ta cười cợt, nghiêng đầu nhìn Tạ Dần đang quay lại: “Sợ bọn tôi ăn mất cậu ấy à? Bọn tôi đáng sợ vậy sao? Yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai dám làm gì cậu ấy đâu.”
Có lẽ lo rằng Tạ Dần sẽ tiếp tục từ chối, anh ta quay sang hỏi Thẩm Ninh:
“Tiểu Thẩm, cậu nói xem, cậu có muốn đi không?”
Thẩm Ninh lúc đó cũng đang thả hồn bay xa, nghe thấy tên mình thì giật thót một cái, sau đó đáp lại trong vô thức:
“Không muốn.”
Đỗ Minh Chu: “…”
Nhìn vẻ mặt của Đỗ Minh Chủ, Thẩm Ninh nhận ra việc từ chối anh ta, hay rõ hơn là từ chối quá dứt khoát như vậy, dường như là chuyện rất kỳ lạ. Cậu lẳng lặng suy nghĩ một chút, sau đó vận dụng trí tuệ của nhân loại để giải thích thêm:
“Tôi có thể không muốn đi không?”
“Dĩ nhiên em có thể không muốn đi mà.”
Tạ Dần có vẻ rất hài lòng, hiếm khi anh ném cho cậu ánh mắt như hoàng đế nhìn sủng phi, sau đó quay sang Đỗ Minh Chu: “Nghe rõ rồi đấy, Ninh Ninh cũng không muốn đi.”
Ninh Ninh nhanh chóng thích ứng với biệt danh mới của mình, nhưng chính Đỗ Minh Chu lại trông như vừa nghe được cái gì đó kỳ quái lắm. Anh ta gượng cười, chuyển chủ đề: “Được rồi, vậy vừa hay Chương Minh mới đi nước ngoài về, chúng ta…”
Đỗ Minh Chu nán lại văn phòng hơn hai mươi phút. Anh ta là bạn thân lâu năm của Tạ Dần, nên Tạ Dần phải vừa trò chuyện với anh ta vừa xử lý công việc. Còn Thẩm Ninh thì giống như một chiếc bình hoa đặt trong phòng, nếu không cần cắm hoa thì chẳng ai chú ý đến.
Tuy nhiên, chiếc bình hoa này lại có một ưu điểm lớn, chính là rất giỏi xác định vị trí của mình. Ngoài câu “Không muốn” khi trả lời Đỗ Minh Chu lúc đầu, cậu chỉ nói thêm một câu, chính xác là năm chữ.
Đỗ Minh Chu nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu lên rồi nói: “Không còn sớm nữa, hay đi ra ngoài ăn tối nhé?”
Tạ Dần quay sang hỏi Thẩm Ninh: “Muốn đi ăn không?”
Thẩm Ninh: “Không đâu, em không đói.”
Đúng năm chữ.
…
Nửa tiếng sau, Tạ Dần bảo vệ người tình bé nhỏ của mình, rồi cả hai lần lượt bước lên xe.
Đến khi lên xe rồi, Thẩm Ninh mới thoát khỏi vai bạn trai ngoan ngoãn. Cậu quay gương mặt lộ rõ sự phấn khích sang ghế bên cạnh, nơi Tạ Dần đang ngồi: