Nhưng họ không cần mất công tìm kiếm nữa. Một giọng nam vui vẻ vang lên từ phòng họp nhỏ gần văn phòng chủ tịch. Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài điển trai, dẫn theo một chàng trai trông vẫn còn mơ màng bước ra khỏi phòng họp, rồi đi về phía họ.
Người đàn ông đó rõ ràng là khách quen của văn phòng chủ tịch. Các trợ lý không ai thèm cản, để mặc anh ta dẫn người bước vào. Anh ta mang theo khuôn mặt rạng rỡ tiến thẳng tới trước mặt Tạ Dần, rồi đùa:
“Sếp Tạ à, sao lại để bạn trai của mình bị chặn lại ngoài cửa thế này? Nếu tôi là bạn trai của cậu, giờ chắc chắn đã đòi cậu trả phí chia tay rồi đấy.”
Tạ Dần không đáp lại lời trêu chọc của anh ta, cũng không bác bỏ xưng hô “bạn trai” kia. Ngược lại, mấy người xung quanh thấy anh không phủ nhận thì biểu cảm đều đổi tới đổi lui. Nhất là cô trợ lý nhỏ, gương mặt cô ấy hiện rõ vẻ lo lắng. Nhưng chẳng ai tỏ ra bất ngờ trước chuyện người yêu của Tạ Dần lại là đàn ông.
Ánh mắt của Tạ Dần chuyển sang chàng trai đang đứng sau lưng người đàn ông. Cậu rõ ràng vừa mới ngủ dậy, bên má trái còn hằn cả một mảng đỏ lớn. Da cậu vốn trắng, nên vết đỏ này so với má phải càng thêm rõ nét. Khóe miệng đã được lau sạch sẽ, đôi môi đỏ mọng nước, căng bóng như thể vừa thoa một lớp son dưỡng.
Tạ Dần chẳng mảy may quan tâm đến bầu không khí khác thường xung quanh do sự im lặng của mình gây ra, chỉ hỏi: “Canh của tôi đâu?”
Chàng trai có lẽ vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Nghe vậy, cậu lơ ngơ đẩy chiếc hộp giữ nhiệt ra. Hai giây sau, dường như nhớ ra điều gì, động tác đưa canh của cậu chợt khựng lại, sau đó vô cùng bình tĩnh giải thích:
“Đói quá, uống hết rồi.”
Tạ Dần: “…”
Nhưng chuyện này thì có thể trách ai đây? Để bạn trai đợi suốt hai tiếng, canh nóng bị uống hết chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao? Đỗ Minh Chu không nhịn được bèn phá lên cười lớn:
“Sếp Tạ, đây là do cậu đáng đời. Ai bảo để cậu ấy đợi lâu như thế? Làm bạn trai không thể giống như cậu được!”
Anh ta quay sang Thẩm Ninh, mỉm cười rồi nói tiếp: “Nào, chúng ta đừng để ý đến cậu ấy, vào trong thôi.”
Anh ta vừa nói vừa nửa ôm nửa đẩy Thẩm Ninh vào phòng, hoàn toàn phớt lờ Tạ Dần đang đứng ngay trước cửa, hành xử cứ như thể mình là một nửa chủ nhân của văn phòng Tạ Dần.
Thẩm Ninh phải vào đến trong văn phòng mới thực sự tỉnh táo. Cậu không bị gắt ngủ mỗi khi tỉnh dậy, nhưng vì “phần cứng đã cũ,” nên “khởi động” hơi chậm. Những gì vừa xảy ra đều là phản ứng của bản năng. Từ giờ trở đi, trí thông minh của Thẩm Ninh mới chính thức bắt đầu hoạt động.
Sau khi Đỗ Minh Chu dẫn cậu vào phòng làm việc thì không quan tâm cậu nữa. Ngược lại, anh ta đi đến bàn làm việc của Tạ Dần, ngồi xuống chiếc ghế xoay phía trước bàn như thể đã quen thuộc, mở miệng trêu chọc mang theo vài phần ngả ngớn:
“Sếp Tạ, dạo này có rảnh không? Liệu có tiện đi ăn với mấy anh em một bữa không?”
Những người có thân phận và địa vị tương đương nhau như họ thường có một nhóm riêng, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ra ngoài giải trí. Chỉ là từ khi Tạ Dần gánh trọng trách của Tập đoàn Tạ Thị, thời gian dành cho bạn bè giảm đi hẳn.
Ánh mắt Tạ Dần dừng trên gương mặt của anh ta trong giây lát, rồi lại dời đi. Sau đó, anh bất chợt đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, tiến đến chiếc sô pha tựa vào tường ở bên cạnh. Anh cởϊ áσ vest trên người, rồi cúi người phủ lên vai Thẩm Ninh đang chán chường nhìn chằm chằm vào chiếc ấm trà nhỏ trước mặt.
Thẩm Ninh giật mình, không hiểu chuyện gì.
Tạ Dần áp sát gương mặt đến bên tai cậu, giọng điệu dịu dàng hiếm có: “Em vừa mới khỏi bệnh, cẩn thận lại bị cảm lạnh.”
Cửa sổ trên tường phía sau sô pha đang mở, gió đêm đầu thu thổi vào mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.