Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 16

Chiếc xe vượt qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, rồi dừng ngay trước cửa chính của tòa nhà. Dì giúp việc bước xuống xe, đưa hộp giữ nhiệt cho Thẩm Ninh, sau đó cười nói: “Dì phải đi mua vài thứ. Cậu Thẩm vào đi nhé. Nếu cậu muốn về thì cứ gọi, dì sẽ đến ngay.”

Có lẽ dì giúp việc có ý định để “đôi tình nhân trẻ” có chút thời gian riêng tư, nhưng Thẩm Ninh tự biết chuyện đó là không đời nào xảy ra, cũng không tiện vạch trần, nên chỉ đành gật đầu. Cậu tính sẽ nán lại tòa cao ốc hoành tráng này khoảng hai mươi phút rồi rời đi, có lẽ nên hoàn thành nốt màn còn lại của “Bảo vệ củ cải” luôn.

Thẩm Ninh bước vào bên trong, rồi đi thẳng đến quầy lễ tân. Văn phòng chủ tịch hẳn đã thông báo trước với lễ tân rồi, nên cô gái có khí chất thanh lịch đứng trước quầy, mới vừa tươi cười vừa dẫn cậu đến thang máy. Tại khu vực thang máy, đã có một nhân viên chuyên phụ trách đứng chờ. Người này nở một cười cực kỳ thân thiện, sau đó dùng thái độ chuyên nghiệp khẽ hỏi cậu muốn lên tầng nào. Khi biết cậu đến tầng văn phòng chủ tịch, nhân viên này cũng không tò mò hỏi thêm, vẫn giữ thái độ đúng mực, thể hiện rõ sự “chuyên nghiệp” từ đầu đến chân.

Thẩm Ninh không nhịn được bèn tự hỏi, chẳng biết mức lương ở Tạ Thị có xứng đáng với sự nỗ lực của các chị em nhân viên ở đây hay không.

Mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi cho đến khi cậu bị chặn lại ngay trước cửa văn phòng chủ tịch. Một chị gái khác mang theo nụ cười thân thiện hơn người, dùng thái độ càng chuyên nghiệp hơn trước đó, lịch sự dẫn cậu vào một phòng họp bên cạnh. Thế là cậu đợi suốt hai tiếng đồng hồ.

Cả toà nhà được điều hòa trung tâm điều chỉnh nhiệt độ, nên từ hành lang đến nhà vệ sinh đều duy trì sự ấm áp và dễ chịu. Lúc đầu, Thẩm Ninh còn giữ được tư thế lịch sự, ngồi ngay ngắn trong phòng họp chơi điện thoại. Nhưng chỉ một lúc sau, cơ thể cậu bắt đầu gục xuống bàn, một tay chống cằm.

Thêm một lúc nữa, cánh tay cậu không còn chống đỡ nổi, nửa khuôn mặt úp xuống hai cánh tay đang bắt chéo, rồi từ từ, từ từ trượt xuống khe giữa hai cánh tay.

Khoảng mười phút sau, một vệt nước khả nghi xuất hiện nơi khóe miệng chàng trai trẻ, căn phòng họp nhỏ đủ chứa khoảng mười người vang lên tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng.

Tạ Dần bước ra khỏi phòng họp đã là chuyện của hai tiếng sau đó. Vừa đặt chân vào văn phòng của mình, anh như chợt nhớ ra điều gì đó, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Anh quay sang hỏi: “Chiều nay, có ai tới không?”

Cô trợ lý bận rộn truyền tài liệu cả buổi chiều, bỗng giật mình tỉnh ngộ, há hốc miệng nhưng lại không thốt nên lời.

Tạ Dần nhíu mày: “Ai đã đến?”

Trợ lý vội vàng đáp: “Có một người họ Thẩm tới, vào khoảng ba giờ chiều ạ.”

Tạ Dần lộ rõ vẻ không hài lòng: “Không ai báo cho tôi biết sao?”

Trợ lý mới vào làm không lâu, nên vô thức quay sang nhìn Trần Lâm đứng bên cạnh Tạ Dần. Nhưng Trần Lâm vẫn giữ vẻ điềm nhiên, như thể không liên quan đến mình. Nguyên tắc quản lý cấp dưới của Tạ Dần rất rõ ràng: Làm sai thì được, nhưng không được đùn đẩy trách nhiệm. Nếu phạm sai lầm, anh chỉ trừ lương thưởng, nhưng nếu tìm cách trốn tránh trách nhiệm, anh sẽ nhớ kỹ lỗi đó và thẳng tay trừ sạch toàn bộ tiền thưởng hiệu suất của cả tháng.

Vì vậy, cô trợ lý nhỏ hoàn toàn không dám nói rằng mình đã báo cáo với Trần Lâm rồi. Cô ấy nghĩ Trần Lâm đã chuyển lời lại cho Tạ Dần, còn mình lại quên xác nhận lần nữa. Suy cho cùng, lỗi vẫn là do cô ấy quên.

Cô ấy chỉ có thể nói: “Xin lỗi sếp Tạ. Tôi đã quên mất.”

Sắc mặt của Tạ Dần không hề dịu đi vì lời xin lỗi, nhưng cũng không sa sầm nữa. Anh đưa tập tài liệu trong tay cho Thiệu Chính Giác, nói: “Cô đã dẫn cậu ấy đi đâu? Dẫn tôi qua đó.”

Cô trợ lý nhỏ vội vàng dẫn đường, vừa chạy bước nhỏ một cách gấp gáp, vừa lí nhí: “Sếp Tạ, đã hơn hai tiếng, có lẽ cậu ấy đã về rồi.”