Dù một người có thân với bạn hay không, lỡ mà phát hiện linh hồn trong cơ thể họ bị thay thế, chỉ nghĩ thôi đã thấy cực kỳ đáng sợ rồi. Nếu là Thẩm Ninh, cậu chắc chắn sẽ lập tức báo cảnh sát xem có phải một thế giới khác đang xâm lược hay không.
Khi Thẩm Ninh xuống lầu, dì giúp việc vừa nấu canh xong, đang múc canh vào một nồi giữ nhiệt. Thấy cậu xuống, bà ấy nhanh chóng vẫy tay, giọng nói mềm mại mang âm sắc của miền Nam:
“Cậu Thẩm, cậu đến đúng lúc quá. Dì vừa hầm xong nồi canh, định mang qua cho cậu Tạ. Cậu có muốn đi cùng không?”
Thẩm Ninh thèm nhỏ dãi nồi canh. Buổi trưa cậu chỉ ăn cháo loãng, no thì có no, nhưng nhạt nhẽo không vị. Tuy trong lòng đang thèm đến mức sắp rớt nước miếng, nhưng lý trí vẫn còn đó. Cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi đáp:
“Để cháu đi á? Liệu có tiện không ạ?”
“Sao lại không tiện chứ? Cậu là bạn trai của cậu Tạ mà!”
Thẩm Ninh ngoan ngoãn nở một nụ cười: “Vậy để cháu gọi điện cho anh ấy nhé.”
“Được, được. Cậu cũng ngồi xuống uống chút canh đi. Canh này rất thanh đạm, không ngấy. Cậu Thẩm uống được đấy!”
Thẩm Ninh lập tức vui vẻ hẳn lên. Cậu ngồi xuống ghế, vừa gọi điện thoại cho Tạ Dần vừa múc một muỗng canh. Cuộc gọi đầu tiên không được kết nối, nhưng cậu không hề vội, vẫn cứ từ tốn múc một miếng củ sen lên, rồi húp một ngụm canh. Hương vị thơm ngon lưu lại trong miệng, ngón tay trắng bệch của cậu lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, chuyển sang gọi số khác.
“A lô, trợ lý Trần, tôi là Thẩm Ninh đây.”
Trong văn phòng chủ tịch, một người đàn ông gõ lên cửa cánh cửa đóng kín, thò đầu vào và nói:
“Sếp Tạ, có điện thoại của cậu Thẩm.”
Tạ Dần ngồi sau bàn làm việc khẽ ngẩng lên, khuôn mặt anh mang vẻ lầm lì của một người đắm chìm trong công việc đã lâu. Khí chất trên người anh phảng phất một sự trầm ổn nhưng nặng nề, hoàn toàn che lấp nét trẻ trung toát ra từ giữa hai hàng lông mày.
Trần Lâm - tay trợ lý đã làm việc cùng anh hai năm, nhưng khi đối diện với anh vẫn không dám lơ là. Anh ta kính cẩn báo cáo:
“Cậu Thẩm hỏi chiều nay có thể đi cùng dì Lệ mang canh qua không.”
Công việc của chủ tịch bận rộn hơn người thường nghĩ rất nhiều. Trên phương diện ăn uống thì nhà họ Tạ lại rất truyền thống, cũng cực kỳ coi trọng việc bồi bổ. Từ lâu, người nhà họ Tạ đã có thói quen mang canh bổ dưỡng đến cho ông chủ.
Ánh mắt Tạ Dần trầm xuống, dường như không vui vì bị quấy rầy bởi một việc nhỏ nhặt như vậy. Nhưng anh nhanh chóng suy nghĩ lại, rồi gật đầu nói: “Để cậu ấy đến đi.”
“Vâng.” Trần Lâm nhanh chóng truyền đạt ý kiến của sếp.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, ở căn biệt thự cách đó hơn mười cây số, một thanh niên mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình hơi tiếc nuối thở dài.
Cậu xoa cái lưng mỏi nhừ, rồi nhảy xuống khỏi ghế. Trên gương mặt vốn còn ngái ngủ nhanh chóng hiện lên vẻ ngoan ngoãn:
“Dì ơi, anh Tạ đồng ý rồi. Con sẽ đi cùng dì, để con lên thay đồ rồi xuống ngay.”
Dì Lệ vui vẻ đáp: “Được thôi.”
Vị trí biệt thự của Tạ Dần được chọn rất khéo léo. Khung cảnh xung quanh yên tĩnh, đảm bảo tính riêng tư cực cao, lại nằm ngay trung tâm thành phố, di chuyển đến bất kỳ đâu cũng rất tiện lợi. Tòa nhà của tập đoàn Tạ Thị tọa lạc tại khu vực sầm uất nhất của thành phố, nơi những con đường rộng hàng chục mét giao nhau, tạo thành một quảng trường trung tâm khổng lồ ngay ở vùng “tấc đất tấc vàng” này. Từ quảng trường này, các đại lộ hình vòng cung được kết nối trực tiếp với những tuyến đường chính của thành phố.
Bốn phía của quảng trường là một hàng dài các tòa nhà chọc trời cao cả trăm tầng, lấp lánh những viên ngọc trai quý giá. Nhưng tất cả phải nhường chỗ cho cao ốc Tạ Thị nằm ở trung tâm – tòa nhà cao nhất và hoành tráng nhất, tựa như các vì sao đang o bế vầng trăng sáng.