‘Thật tốt quá.’ Thẩm Ninh thầm cảm thán. Ít nhất bây giờ cơ thể mình vẫn có thể đi học được.
“Sáng mai sẽ có tài xế đưa cậu đến trường. Hôm nay cậu cứ từ từ thu xếp đồ đạc. Thường ngày thì ở lại ký túc xá, cuối tuần hãy về đây.”
“Ồ.” Thẩm Ninh chậm rãi dịch người sang một bên để Tạ Dần ra ngoài. Khi đi đến cửa, đúng lúc dì giúp việc trong bếp bước ra. Thẩm Ninh băn khoăn không biết có cần giả vờ “ân ái” trước mặt bà ấy không. Cánh tay cậu đưa ra, chần chờ giữa không trung vài giây, cuối cùng khẽ vỗ nhẹ lên vai Tạ Dần.
Hành động đó nhìn giống phủi bụi hơn là biểu đạt tình cảm.
Nếu nghĩ theo chiều hướng tích cực, thì đây có thể được coi là minh chứng cho tình cảm sâu đậm của một cặp vợ chồng già.
Tạ Dần nhíu mày nhưng không nói gì, lặng lẽ chấp nhận “cử chỉ âu yếm” ấy, sau đó quay người rời khỏi nhà.
Ngoài việc cơ thể hơi ốm yếu ra thì khi không bệnh, Thẩm Ninh không có vấn đề gì đặc biệt hết. Cả ngày dưỡng bệnh khiến cậu cảm thấy buồn chán, nên cậu quyết định xài lại trò mà mình thường làm để gϊếŧ thời gian khi còn nằm viện. Nói đơn giản, đó là vẽ tranh.
Thực ra gọi là vẽ tranh thì hơi quá. Chỉ là Thẩm Ninh cầm bút vẽ lại những mảnh ký ức thoáng qua trong đầu lên giấy trắng. Có lúc cậu chẳng nghĩ ra điều gì để vẽ, cũng lười nhìn lá rơi ngoài cửa sổ để mô phỏng, nên cả buổi chiều trên giấy chỉ toàn vài nét nguệch ngoạc đỏ xanh vô nghĩa.
Nhưng hôm nay, khi Thẩm Ninh thoát khỏi trạng thái đầu óc trống rỗng, trên tấm toan vẽ cực kỳ giá trị mà dì giúp việc phải lục tìm mãi mới thấy trong kho, đã hiện rõ sáu múi cơ bụng hoàn mỹ của gia chủ họ Tạ.
“…”
Thẩm Ninh ngắm nghía tấm toan đã được tô bóng, ánh sáng chiếu lên các đường nét cơ thể tạo nên một sắc thái gợi cảm đầy mơ hồ. Toàn bộ những nét nổi lên như được một đôi tay khéo léo thoa dầu một cách kỹ lưỡng, khiến cậu ngẩn người mất mấy giây rồi nhanh chóng cầm bút vẽ thêm vài chi tiết. Những đường cong săn chắc của eo, cơ ngực căng tràn sức sống, tất cả đều được cậu tỉ mỉ bổ sung.
Nếu một ngày nào đó, cậu không lấy lòng nổi kim chủ mà bị đuổi cổ, chắc cũng có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú về cơ thể người để ra quảng trường vẽ tranh sống qua ngày. Nếu không, thì thị trường truyện tranh người lớn cũng có thể kiếm thêm một đại thần. Chuyện làm ăn này chẳng lỗ vốn chút nào.
Thẩm Ninh vừa hồi tưởng vừa hăng say vẽ, phóng bút trôi chảy như mây gió.
Thực ra, sáng nay cậu chỉ kịp liếc sơ qua thân hình của Tạ Dần trong vài giây. Nhưng bây giờ, khi hồi tưởng lại mọi chi tiết, từ những mạch cơ chuyển động theo nhịp thở, ánh sáng buổi sớm xuyên qua cửa sổ, đến biểu cảm trên gương mặt người đàn ông, đều hiện lên rõ ràng như thật.
Dù đa phần là do cậu tự tưởng tượng ra, nhưng không sao cả. Nghệ thuật chính là sự sáng tạo kia mà!
Thẩm Ninh vẽ cơ bụng, à không, vẽ Tạ Dần hết sức nghiêm túc. Bằng chứng là sau khi hoàn thành, cậu cũng mệt rã rời. Cậu vứt bút xuống, ngồi bệt trên thảm, vừa uống nước vừa nghịch điện thoại, tiện thể kiểm tra mạng xã hội của mình.
Cậu phát hiện ra mạng lưới quan hệ xã hội của thân thể này khá hẹp, vừa ít người lại vừa nhạt nhẽo. Ít đến mức dù thứ hai không đi học, cũng không trở về ký túc xá, mà chẳng mấy ai để ý. Chỉ có một cô gái tên “Lưu Tĩnh” gửi tin nhắn hỏi cậu có đi làm thêm không, còn nói rằng khi nào về có thể mượn ghi chép bài giảng hôm nay.
Thẩm Ninh trả lời một câu cảm ơn.
Điều này cũng dễ hiểu thôi. Nếu một người có năng lực giao tiếp tốt và có mối quan hệ êm ấp với mọi người xung quanh, thì khó mà tạo dựng được kịch bản để 90% truyện là chuỗi ngày khổ đau. Nhưng điều này lại mang đến sự tiện lợi lớn cho Thẩm Ninh. Càng ít giao tiếp, nguy cơ bị lộ càng thấp.