Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 13

“Vậy để cháu lên xem anh ấy, chắc là anh ấy ngại.”

Thẩm Ninh bước lên lầu, dưới ánh mắt hóng chuyện của dì giúp việc. Cậu thực lòng muốn cảm ơn Tạ Dần. Dù lý do ban đầu có là gì đi chăng nữa, thì anh vẫn đã chăm sóc cậu. Lúc lên đến nơi, cửa phòng Tạ Dần không hề đóng. Thẩm Ninh gõ hai tiếng rồi đẩy cửa bước vào.

Một người đàn ông quấn khăn tắm ngang hông vừa bước ra từ phòng tắm. Anh khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn ướt rượt, nước không ngừng nhỏ xuống.

Người đàn ông chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.

Thứ mà Thẩm Ninh nhìn thấy chính là phần phía trên hông của Tạ Dần, được quấn chặt bởi chiếc khăn tắm bên trong áo choàng đang mở. Sáu múi cơ bụng gần như chiếm trọn tầm nhìn của cậu. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy sáu múi “sầu riêng” ấy, trong đầu Thẩm Ninh bỗng vang lên một tiếng chửi thề, sau đó toàn bộ não cậu chỉ còn mỗi suy nghĩ:

Nam chính trong tiểu thuyết quả nhiên là nghịch thiên. Một chủ tịch bận rộn đến mức ước có tận bốn mươi tám tiếng mỗi ngày như anh ấy, mà còn có cơ bụng, lại tận sáu múi!

Liệu có hạp lý* không?

Quả là rất là hạp lý…

(*这很河狸: một câu ngôn ngữ mạng để chỉ sự chân thật và logic của sự vật. Vì hải ly - 河狸 đồng âm với hợp lý - 合理 đều đọc là ‘hé lí’ trong tiếng trung.)

Ngay khi trong đầu đang bùng nổ những lời vàng ngọc, Thẩm Ninh vẫn không nhịn được mà dán mắt vào cơ bụng kia. Đó là sáu múi cơ đều chằn chặt, đường nét uốn lượn hoàn hảo đến không tì vết.

Nói thật, Thẩm Ninh từng thấy cơ bụng trên TV hoặc trong phòng gym, nhưng chúng hoặc là quá nhạt nhòa, chỉ có một đường mờ mờ không rõ, hoặc là cơ bắp căng phồng lên đầy thô kệch. Còn cơ bụng của Tạ Dần thì khác, vừa rõ ràng lại không quá phô trương, tựa như từng đường cong và khe rãnh đều là tác phẩm đắc ý của Thượng Đế. Những thứ như thế này, chắc chỉ có nhân vật chính trong tiểu thuyết mới sở hữu được.

Tạ Dần thấy ánh mắt Thẩm Ninh dính chặt vào cơ bụng của mình, không nhịn được bèn kéo kín áo choàng, giọng nói khẽ hạ thấp:

“Cậu có việc gì không?”

Cơ bụng bị che khuất, thì lý trí của Thẩm Ninh cũng ngay lập tức quay về. Cậu lắc đầu, cố gắng xua đi cái nóng hôi hổi trên mặt mình, sau đó chỉnh lại biểu cảm, nghiêm túc đối diện Tạ Dần và nói:

“Tôi đến để cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi ngày hôm qua.”

“Đây là một phần trong hợp đồng.” Tạ Dần bước hai bước đến trước tủ quần áo để chọn đồ, giọng nói vẫn lạnh lùng như băng:

“Nếu cậu thực sự thấy ngại, thì hãy bớt bị ốm đi.”

Thẩm Ninh hơi sững lại. Cậu cũng muốn vậy lắm, nhưng chuyện sức khỏe thì đâu phải ý chí là có thể kiểm soát được. Cậu lúng túng đáp:

“Dù sao cũng cảm ơn anh.”

Tự biết Tạ Dần không muốn thấy mình, Thẩm Ninh nói lời cảm ơn xong liền rời khỏi phòng. Tạ Dần thay đồ chỉnh tề rồi mới xuống lầu. Anh quay sang nói với Thẩm Ninh:

“Hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai rồi hẳn đi học.”

“Đi học á?” Thẩm Ninh ngẩn người.

Ánh mắt đen sâu thẳm của Tạ Dần không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách của kẻ bề trên, anh nói tiếp:

“Tôi đã bảo người cho cậu nghỉ việc ở quán bar rồi. Bây giờ điều cậu cần làm là tập trung học hành, ít nhất phải ổn định cho đến khi tốt nghiệp.”

Tạ Dần thật sự “nhặt” được Thẩm Ninh ở quán bar. Khi đó, tuy Thẩm Ninh chỉ làm việc bán thời gian, nhưng vẫn bị ép đi tiếp khách. Trong lúc bị mọi người trêu ghẹo, Tạ Dần đã xuất hiện và cứu cậu, từ đó mới đẻ ra cái bản “hợp đồng” sau này.

Hiện giờ, Thẩm Ninh là bạn trai trên danh nghĩa của Tạ Dần, anh tuyệt đối không cho phép cậu quay lại làm việc ở những nơi như vậy.

Thẩm Ninh không phải không muốn đi học như Tạ Dần nghĩ. Chỉ là cậu chợt nhớ lại năm cuối cấp của mình, vì bệnh tái phát liên tục nên đành phải nghỉ học. Đã một năm rồi cậu không nghe thấy hai chữ “đi học”. Giờ nghe lại, cậu chỉ nhất thời không phản ứng kịp mà thôi.